KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 196

“Đúng vậy.” Hắn giơ tay lên gãi gãi mái tóc ngắn ngủn. “Hãy cho

mình vài ngày yên ổn.” Trông hắn như kiểu còn muốn nói nữa,
nhưng tôi không cần nghe. Tôi biết hắn muốn nói gì. Hắn
không muốn tôi trở thành thể loại nạn nhân như thế. Hắn có quan
tâm. Có lẽ hắn thế này với tất cả mọi người, nhưng điều đó chẳng
quan trọng. Tôi vẫn chẳng thể ngăn mình tận hưởng tia ấm áp nhỏ
nhoi mà điều này đem lại.

“Được rồi”, tôi khẽ nói.

Hắn đáp lại tôi bằng nụ cười nhuốm vẻ nhẹ nhõm và đầy lo

lắng.

“Này”, tôi nói trước khi hắn có thể nói thêm gì khác làm bầu

không khí thậm chí còn kỳ quặc hơn, hay là phá hủy nó hoàn toàn.
“Anh muốn hôm nào đó làm ly cà phê hay gì không? Ý tôi là, khi nào
mà tôi không lăn lộn với lũ giòi ấy”, tôi thêm vào cùng với tiếng
cười mà ngay cả tôi nghe cũng thấy là đầy lo lắng, và chắc là với
hắn thì phải tuyệt vọng và thảm hại lắm. Tôi hoàn toàn chuẩn bị
tinh thần cho việc hắn đằng hắng, ậm ừ rồi bảo rằng không
thể, hắn đã có bạn gái hay gì đó. Thay vào đó, tôi sốc khi hắn gật
đầu.

“Nghe hay đấy. Và tôi cũng khoái cái vụ không giòi ấy lắm.”

Bọn tôi được cứu khỏi bất kỳ nỗi ngượng nghịu nào khác có thể

xảy ra nhờ tiếng huýt sáo dữ dội của Derrel gọi tôi. Tôi nhìn sang và
thấy tay kỹ thuật viên điều tra đang ra khỏi nhà.

“Đến đây”, tôi kêu lên rồi đẩy mình ra khỏi con Durango. “Nói

chuyện với anh thật vui.”

“Tôi sẽ đòi cô vụ cà phê đấy”, Marcus nói, làm tôi ngạc nhiên khi

nháy mắt với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.