KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 212

“Vậy đây là người xén cỏ cho nơi này hay gì?”, tôi hỏi. Tay thám tử

lắc đầu. “Không. Chính là Rob Harris đấy.”

Tôi huýt sáo ngạc nhiên. Rob Harris sở hữu một công ty cung cấp

các loại xe RV

[2]

trong vùng, và cũng là người đại loại nổi tiếng ở đây

với một loạt các quảng cáo trong suốt mấy năm qua, mà nhân vật
tham gia trong đó toàn là đàn lũ cháu chắt gì đó của ông ta. Mới đây,
ông ta đã chuyển giao công việc kinh doanh sang cho con trai, và lẽ ra
đang tận hưởng thời gian nghỉ ngơi của mình.

Rõ ràng là không còn được nhiều nữa.

Tôi ngồi thụp xuống cạnh cái đầu cùng các khoanh não đã bị

nghiến nát, cáu kỉnh một cách ngớ ngẩn trước sự lãng phí ấy. Có lẽ
nếu tuyệt vọng, tôi sẽ cố thu hồi lại các mẩu não vẫn còn trên đất,
nhưng số ấy cũng đã lẫn lộn với đất và cỏ đến nỗi tôi sẽ chẳng
buồn làm cái trò ấy làm gì. Tôi khao khát muốn lôi mấy mảnh sọ
ra để xem còn sót lại bao nhiêu bên trong, nhưng biết mình không
thể làm thế khi có quá nhiều người xung quanh thế này. Có thể
người ta sẽ bảo tôi “rắn rỏi và mạnh mẽ”, nhưng cũng có thể sẽ bảo là
“đồ khốn bệnh hoạn”.

“Muốn làm một miếng không?”

Tôi ngẩng phắt lên và thấy thám tử Abadie đang đứng đằng

sau mình, cười nhăn nhở. “Hả?” Tôi lọng ngọng, cố không tỏ ra
mình có tội. Hay là đói. Trong khi tôi vướng cả hai thứ.

Anh ta gật đầu về phía mấy mẩu não rơi vãi. “Thứ đó sẽ là món

buffet cho một thây ma đấy nhỉ?”

Tôi không thể cử động, chỉ có thể tiếp tục trố mắt nhìn anh ta.

Anh ta biết? Bằng cách nào? Có phải anh ta cũng thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.