KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 213

Abadie đảo tròn mắt. “Ôi thôi nào, Crawford. Đừng bảo tôi cô

chưa từng xem Bình minh của Thần chết, hay Mảnh đất thây ma
đấy nhé. Cô biết đấy...” Mắt anh ta đảo ngược lên đỉnh đầu còn
miệng thì giả vờ chùng xuống. “Nãoooooo...”

Tôi nuốt xuống và vật lộn để kiểm soát vẻ choáng váng của

mình. “Ồ. Anh đang nói đến phim.” Tôi xoay xở để không thốt ra
“chứ không phải thây ma thật”.

Anh ta ném cho tôi ánh mắt có chút ghê tởm. “Đùa thôi, cô nàng

Sherlock. Ôi, cô chẳng có tí máu hài hước nào. Có phải tôi đang bảo
cô ăn não thật đâu.” Anh ta lắc đầu và quay đi. Khi anh ta bỏ đi, tôi
nghe thấy anh ta lẩm bẩm đồ quái đản.

Tôi đứng dậy, cố kìm để không bật cười to, gần như ngạc nhiên

khi nhận ra rằng mình chẳng bận tâm chút nào đến lời xúc phạm
cố tình đó. Đặc biệt là khi xem xét đến thực tế.

Derrel xuất hiện cạnh tôi, nhăn mặt nhìn xuống ông Harris. “Ôi

đệch. Cái máy xén ấy đúng là đã in số lên sọ ông ta.” “Ừ.” Tôi liếc
nhìn mặt bên dưới của cái máy, dễ dàng thấy được vì nó đang nằm
nghiêng, sau đó ngẩng đầu lên rồi cau mày. “Thế anh cho là
phần nào của cái máy đã đập vào đầu ông ta và nghiền nát nó như
thế?”

Derrel quăng cho tôi ánh mắt thắc mắc, rồi nhìn theo hướng

quan sát của tôi. “Đó là câu hỏi hay đấy, Angel”, anh ấy lẩm bẩm.

“Ta có hai vết hình chữ X trên đầu ông ta”, tôi nói. “Và có cái

mẩu ở chính giữa mấy lưỡi dao xén cũng có hình chữ X, nên như
thế là phù hợp. Ít nhất là cho một vết.”

“Nhưng làm thế quái nào ông ta lại dính tận hai vết ngay cạnh

nhau”, Derrel nói nốt hộ tôi, mắt nheo lại trầm ngâm. “Tuyệt cú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.