KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 214

mèo, Angel. Mắt tinh đấy.”

Tôi mỉm cười, nhưng một cơn buồn nôn bắt đầu cuộn lấy

bụng tôi. Ông ta bị giết. Ai đó đã thả cái máy xén lên đầu ông ta,
rồi lại thả lần nữa để đảm bảo ông ta chết hẳn... và để đảm bảo là
hộp sọ bị nghiền nát. Và đó phải là một người cực khỏe.

Thây ma rất khỏe. Tôi luận ra được chừng đó. Không phải vì một

loại siêu năng lực nào đó, mà bởi bọn tôi không cảm thấy nỗi đau
đớn tương tự như người bình thường. Bọn tôi có thể dấn tới nhiều
hơn, vượt xa hẳn những gì mà người bình thường có thể chịu đựng. Ừ,
như thế sẽ tiêu hao nhanh hơn... Nhưng một bộ não có thể ngăn quá
trình thối rữa, tôi thoáng rùng mình nghĩ thầm.

Tôi lùi lại trong khi Derrel chia sẻ phát hiện của tôi với tay thám

tử. Abadie cau có và nhìn xuống mặt dưới của cái máy xén, rồi lầm
bầm gì đó tục tĩu. Tôi gần như cảm thấy tội nghiệp anh ta. Xử lý
một vụ tử vong vì tai nạn chỉ là dạo bước trong công viên so với việc xử
lý một vụ có khả năng là giết người. Thủ tục không thay đổi nhiều,
nhưng mức chú ý đến các chi tiết sẽ tăng lên vài cấp độ. Nếu anh
ta không phải là một tên chết giẫm thì chắc là tôi sẽ thấy tội
nghiệp cho anh ta rồi. Và thế là tôi cho phép bản thân tận hưởng
cảm giác thỏa mãn mất nết trong mình. Này, tôi chưa từng tự xưng
mình là thiên thần nhé.

Cuối cùng tôi phải ngồi chơi xơi nước thêm nửa giờ nữa trong

khi khu vực này bị các kỹ thuật viên hiện trường phân tích chuyên sâu
hơn, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nhận được ám hiệu của Derrel
cho biết có thể bắt đầu chuyển ông Harris vào túi.

Giờ đến cơ hội để tôi xem còn lại bao nhiêu não trong hộp sọ, mặc

dù siêu giác quan thây ma đã cho tôi biết câu trả lời. Tôi cẩn thận gạt
một mảnh sọ sang bên trong khi đưa cái xác vào trong túi, hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.