KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 228

phe phẩy một miếng não bên ngoài cửa sổ xe để xem Zeke có chạy
đến hay không.

Hình ảnh tưởng tượng ấy suýt nữa làm tôi cười ré lên và tôi phải

giả vờ ho để ngụy trang.

Tuyệt, vậy là tôi đã biết danh tính của nhân vật thây ma ăn lang,

và tôi có thể tìm được gã nếu cố gắng hết sức. Nhưng như vậy thì
làm được gì? Tôi chẳng có tí ý tưởng nào về cách ngăn gã lại. Hay
đúng hơn, tôi có ý tưởng đấy. Và đó không phải là thứ mà tôi có thể
tưởng tượng là tự tay mình đủ khả năng làm được.

Mình không phải kẻ sát nhân. Mình không thể trở nên như thế.

Mình sẽ không làm thế.

Tôi đấu tranh ngăn lại cảm giác bất an khi xử lý miếng bánh

nhân ngọt cuối cùng bằng dĩa. Không phải là kẻ sát nhân. Chắc
chắn. Giờ tôi tin như vậy. Nhưng liệu tôi có thể tiếp tục tin tưởng
điều đó một khi tôi trở nên đói ngấu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.