KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 249

“Chả là, cháu nghĩ cháu đang trở nên hơi vô cảm”, tôi nói. “Ý cháu

là, cháu đi nhận mấy cái xác này mà thậm chí chẳng nghĩ đến
chuyện họ từng là người sống. Chuyện đó chẳng khiến cháu bận
tâm, và cháu nghĩ lẽ ra phải thế mới đúng.” Tôi nhìn vào mắt ông.
“Đúng không ạ?”

Ông vỗ lên vai tôi. “Angel, cháu có vẻ ngoài cứng rắn và cộc cằn,

nhưng lại có trái tim lương thiện nhất, mềm yếu nhất tôi từng
thấy. Cháu không vô cảm. Nghĩ những cái xác không phải con người
đơn giản chỉ là một cơ chế tự vệ được bộ não tiến hành để bảo vệ
cháu khỏi những điều tồi tệ về công việc mà chúng ta phải làm.
Tất cả chúng ta đều như vậy.”

Ông nở nụ cười ấm áp và dịu dàng. “Chúng ta kể chuyện cười và

tỏ vẻ vô cùng thiếu chừng mực bởi vì, nếu tập trung vào sự mất
mát, chúng ta sẽ loạn óc và không thể làm được những gì cần phải
làm.” Ông siết nhẹ vai tôi. “Hơn nữa, tôi biết cháu không vô cảm.”

“Làm sao bác biết được?”, tôi gặng hỏi.

“Vì cháu khóc khi chúng ta phải xử lý những đứa trẻ”, ông nói.

“Chẳng ai nói đùa về lũ trẻ con. Đó là những trường hợp ảnh hưởng
đến chúng ta nhiều nhất.”

Tôi cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn. “Phải”, tôi nói, giọng đột

nhiên khàn đi.

“Cháu là con người, Angel ạ. Đừng lo. Tôi sẽ không vào đây nếu

cháu không phải là con người.” Ông quay người bỏ đi trong khi tôi
trố mắt nhìn theo ông ngạc nhiên.

Vậy là có lẽ quái vật cũng có nhiều cấp độ. Tôi là một quái vật

với trái tim mềm yếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.