“Những thứ đó là của con”, tôi nói, vẫn không cất cao giọng,
nhưng có thể thấy không khí rung lên. “Là của con. Không phải
thuốc.”
“Mày là đồ dối trá chết tiệt! Tao biết lúc nào mày chẳng nốc
thuốc. Tao nghe Clive nói rồi!”, bố nói, lùi thêm một bước nữa.
“Tao có mọi quyền để lục lọi đống đồ đạc rác rưởi của mày. Tao
là bố mày và đây là nhà của tao!”
Tôi đứng trước mặt bố, tay xoắn lấy ngực áo bố. Tôi thậm chí
còn chẳng phát hiện ra mình đã khép lại khoảng cách giữa hai cha
con. “Con cai sạch rồi. Con có việc làm. Và mẹ bị bệnh tâm thần”,
tôi nói qua hàm răng nghiến chặt. Ừ, giờ thì bố lo lắng cho tôi
lắm. Tại sao trước đây bố không ngăn tôi lại khi tôi bỏ học, hay lúc
tôi lang thang với lũ lừa đảo bán thuốc?
Không, bố chỉ muốn một hớp bia rượu chết tiệt và sử dụng cơn
bộc phát bất ngờ của một người cha biết quan tâm, như là lý do để
lục lọi đồ đạc của tôi. “Con không phải đồ bỏ đi. Nhưng bố thì
chuẩn xác đấy!”
Bố ré lên một tiếng hào hển, và tôi đột nhiên nhận ra mình đã
nhấc bố lên khỏi sàn nhà vài phân rồi ghim vào tường. Bằng một
tay.
Tôi thả bố ra và lùi lại, tim đập thình thịch. Mắt bố trợn tròn,
những mảng trắng cùng vệt đỏ nổi vằn trên gương mặt xám ngoét.
Mùi não cuộn xoáy quanh tôi như một đám mây cay độc khi hai bố
con tôi đối mặt.
Tôi xoay người lao vào phòng ngủ. Tủ lạnh bị lật nghiêng, cửa mở
toang. Chẳng còn lại bình nào trong tủ. Bố đã hoàn thiện công cuộc
hủy hoại mọi thứ trong đó. Lẽ ra mình nên tìm cách khóa nó lại, tôi