KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 293

rộng xung quanh. Một phần lý trí kỳ quặc trong tâm trí báo cho tôi
biết, Gã chết chưa lâu. Trông vũng máu không giống kiểu đã đông
nhiều, và máu vẫn còn nhỏ xuống từ cái cổ cụt thành những tiếng
tõm chậm rãi. Có lẽ thậm chí còn chưa đến một giờ.

Là Kang, một phần hoảng loạn hơn trong tâm trí tôi gào lên. Đó

là Kang.

Chắc chắn ai đó đang săn lùng thây ma. Giờ tôi chẳng có cách

nào phủ nhận điều đó nữa.

Tôi lùi lại khi nỗi hoảng loạn và kinh hoàng khiến cổ họng thít

chặt. Mình sẽ lấy não ở đâu đây? Tôi nghĩ, ngay lập tức hổ thẹn và
khổ sở khi vào lúc này, tôi vẫn quá quan tâm đến bản thân như thế.

Sẽ thế nào nếu cảnh sát nghĩ tôi gây ra vụ này? Đó có lẽ là mối

quan tâm lớn hơn vào lúc này. Tôi cần biến ra khỏi đây. Lau sạch
dấu vân tay trên nắm cửa.

Ôi Angel, mày thật nhục nhã.

Tôi không thể ở lại và gọi cảnh sát. Tôi biết vậy. Với tình trạng các

bộ phận đang rời ra và bốc mùi như thế này, thì không thể. Tôi hiểu
nếu bị ai đó phát hiện đã bỏ chạy khỏi hiện trường, tôi sẽ chỉ thêm
tội lỗi đầy mình mà thôi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, sẽ chẳng ai thực sự nghĩ rằng tôi lại gây ra chuyện này,
đúng không? Ý tôi là, vì Chúa, Kang hơn tôi đến cả ba chục cân. Tình
huống tệ nhất mà tôi dính phải là không chịu báo tin, và lúc đó tôi
có thể biện hộ rằng tôi sợ kẻ sát nhân vẫn còn ở gần đây...

Ôi Chúa ơi... Ý nghĩ đó suýt nữa quăng tôi vào cơn hoảng loạn mù

quáng. Tôi chống tay vào tường, hít vào vài hơi thật sâu để thoát
khỏi nỗi kinh hoàng. Không, thôi đi. Tôi cần phải cố gắng suy nghĩ
giống như người có chút đầu óc mới phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.