KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 295

ăn của gã, có nghĩa gã phải cất giữ não ở đâu đó, đúng không? Hẳn
là trong nhà gã, cho dù nó ở chỗ chết tiệt nào.

Tôi buộc mình phải quay lại hành lang, tìm cách tránh được vũng

máu trong khi lôi ví của Kang ra khỏi túi sau của gã. Tôi ghi nhớ địa
chỉ trên bằng lái của gã rồi trả lại chiếc ví. Tôi chỉ biết hy vọng
rằng đó là địa chỉ hiện tại.

Vớ lấy một cái khăn, tôi vội vàng lau sạch những bề mặt mình có

khả năng chạm vào trước khi đeo găng tay. Tôi thận trọng nhìn ra cửa
sau để đảm bảo không có ai gần đó, rồi thản nhiên bước ra xe, tim
nện thình thịch gần như hoảng loạn suốt quãng đường ấy. Chẳng
có một ai quanh đó, vì tôi đói đến nỗi nếu có bất kỳ ai còn sống
trong vòng năm mươi mét, hẳn tôi sẽ ngửi thấy ngay. Tuyệt, một siêu
năng lực nữa của thây ma - tôi là một cái máy dò sự sống cừ khôi khi
đã đói đủ độ.

Tôi thả chiếc khăn xuống ghế sau, lột găng tay rồi lượn ngay

khỏi đó. Tôi lái xe đi lung tung các hướng khoảng mười lăm phút,
nghiến răng trước nhận thức về những bộ não xung quanh. Cuối
cùng, tôi cũng rúc vào phía sau một cửa hàng thực phẩm để quăng
mấy cái găng tay và chiếc khăn vào thùng rác.

Tôi đánh xe đi, tay siết chặt lấy vô lăng trong khi cơn đói gầm

rú và quăng quật. Liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu, tôi ớn lạnh
cả người. Da tôi đang tróc ra khỏi trán, còn màu da đã chuyển thành
xám xanh. Mắt trái đang bắt đầu mờ đục, giải thích vì sao tôi lại
khó nhìn bằng con mắt ấy đến thế. Ơn trời là lúc này đã nhá
nhem tối. Không hiểu sao ngón út và ngón đeo nhẫn bên tay phải đã
bị róc sạch thịt. Chắc là lúc tôi lột găng tay ra.

Não. Ý nghĩ đó nuốt chửng tôi. Tôi rạp người lái xe để không ai

nhìn thấy mình, lái xe bằng bản năng hơn là bất kỳ thứ gì khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.