KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 298

Thế này thật vô lý. Kang giữ kho dự trữ ở chỗ quái nào cơ chứ?

Chống lại cảm giác hoảng loạn, tôi lục soát khắp nhà, tìm bất kỳ
thứ gì có tác dụng giống thùng lạnh hay tủ lạnh. Tôi tưởng mình đã
vớ được vàng khi tìm thấy thùng đông lạnh ngoài ga-ra, nhưng một
lần nữa lại bị nỗi thất vọng đe dọa bóp nghẹt khi thấy nó chứa
đầy đồ ăn đông lạnh khác.

Tôi loạng choạng quay vào nhà. Nếu có thể, hẳn tôi đã khóc nức

nở trong cơn tức giận. Chuyện này không thể xảy đến với tôi. Kang
phải cất não ở đâu đó. Sẽ thế nào nếu gã trữ não ở nơi khác? Một
kho chứa hàng hay thứ gì tương tự? Nếu như vậy thì tôi toi hẳn. Tôi
không thể ra ngoài được nữa. Tôi chỉ vừa kịp đến được đây mà không
đầu hàng trước cơn đói và giết ai đó. Tôi từ từ khuỵu xuống sàn
bếp, trừng mắt nhìn vô hồn vào mấy cái bình và chảo treo trên
giá.

Có lẽ sẽ là tốt nhất nếu kẻ giết thây ma bắt được mình, tôi

mụ mẫm nghĩ thầm. Tôi không muốn thành kẻ sát nhân. Tốt
nhất nên tiêu diệt tôi trước khi tôi giết ai đó. Tìm được tôi đâu có
khó lắm. Cứ lần theo dấu vết não. Bố khỉ, nếu tôi săn lùng thây
ma, thì điều tôi sẽ làm là tìm nguồn thức ăn của họ.

Thức ăn.

Tôi lồm cồm đứng dậy. Vì lý do quái quỷ gì mà một người thích

nấu nướng lại có nhiều đồ ăn đông lạnh đến thế? Tôi mở tủ cấp
đông và lôi cái hộp trên cùng ra, lờ mờ nhận ra nó là một loại đồ ăn
kiêng gì đó. Đồ ngốc. Lẽ ra mày phải nhận ra đó là manh mối
đầu tiên chứ. Tôi xé mặt trên hộp để mở toang lớp ni lông rồi hít
vào thật mạnh. Trước đó, tôi không ngửi thấy vì nó bị đông và bọc
kín trong túi ni lông, nhưng giờ tôi biết mình đã vớ được vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.