KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 326

“Chuyện sẽ ổn cả thôi.” Ed hít vào thật sâu, ngẩng lên nhìn tôi. “Cô

nói đúng”, anh ta nói tiếp, vỗ lên bức ảnh. “Nếu thật sự có mặt
trong chiếc xe đó, cô đã không để lại cho mình một sự chú ý thuận
tiện.” Anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi nhăn mặt. “Ơ, tôi thực sự phải
lên đường rồi. Cô có định ở đây thêm một lúc nữa không?”

“Chắc chắn”, tôi trả lời. “Anh muốn tôi đưa chìa khóa cho

Marianne à?”

“Nếu cô có thể giúp thì tuyệt quá”, Ed nói trong khi đứng dậy.

Anh ta lục túi rồi thả chùm chìa khóa lên bàn. “Tôi sẽ gặp lại cô
sớm”, anh ta lên tiếng mà không hề nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi,
chẳng nói thêm lời nào.

Tôi nhìn Ed chui vào xe và lái đi, rồi kéo bức ảnh về phía mình -

một tấm chụp phía bên trong xe bê bết máu. Kinh tởm, cái đó là
chắc chắn. Tôi rùng mình xoa lên cánh tay. Xử lý các hiện trường
tai nạn hẳn phải là nỗi tra tấn cùng cực với Ed. Tôi không thể hình
dung ra có một công việc cứ thường xuyên nhắc nhở bản thân về bi
kịch trong cuộc đời như thế.

Vài phút sau đó, Marianne bước vào, đưa mắt nhìn quanh nhà

hàng. Tôi giơ chùm chìa khóa lên vẫy và thấy vẻ mặt Marianne tươi
tắn hẳn lên. Cô ấy bước về phía tôi rồi trượt vào trong khoang, nở
nụ cười xấc xược.

“Vậy là Ed bắt cô phải làm cái công việc lèm bèm này à?”,

Marianne cười khúc khích hỏi.

“Ừ, tôi không bận tâm đâu”, tôi nói. “Anh ấy vừa đi được vài phút

thôi. Hình như anh ấy đúng là rất vội.” Tôi dừng lại. “Xem mấy
bức ảnh về vụ tai nạn này xong, anh ấy vô cùng phiền muộn”, tôi
nhăn mặt. “Tôi cảm thấy thật tệ. Nếu biết ông bà già anh ấy qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.