KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 339

lắc đầu. “Tao sẽ giúp mày kết thúc nhanh thôi”, Ed nói với anh
chàng Marcus có lẽ đã chết. “Tao nợ mày chừng đó.”

Ed quay đi và bắt đầu mò mẫm đống thiết bị phụ tùng trên

chiếc xe bốn bánh. Anh ta không còn để ý gì đến tôi nữa. Tôi cho
là anh ta sẽ mặc tôi lê lết và rên rỉ đôi chút trước khi ban “đặc ân”.

, chậc, tôi chưa ao ước đến chuyện lăn lộn và đầu hàng. Một

phần trong tôi cảm thấy tội nghiệp Ed, nhưng phần còn lại đơn
giản là điên tiết. Tôi biết mình có thể đứng dậy được và lao đến
chỗ Ed. Sẽ phải cần nhiều hơn hai phát đạn vào ngực mới ghì tôi lại
được.

Khi bị anh ta bắn, tôi đã khuỵu xuống vì sốc khi cơ thể lãnh

một cú bổ nhào cực mạnh vào cõi chết, mạnh hơn rất nhiều so với
thường lệ, nhưng đến lúc này, điều đó gần như đã trôi qua rồi.
Ngực tôi te tua, nhưng không hề đau đớn. Tôi vẫn không thể thở,
nhưng cũng chẳng cần làm thế. Thứ gì đó biến tôi thành thây ma
đã xử lý hết những điều đó. Nhưng tôi sẽ hành động chậm chạp và
tương đối luống cuống. Tôi tuyệt đối là một đống bùi nhùi. Ed
sẽ chẳng gặp rắc rối gì khi chặt bỏ đầu tôi.

May là tôi còn có một con át chủ bài trong ống tay áo. Hay đúng

hơn, một thứ còn hơn hẳn con át chủ bài. Thực ra là có đến hai con.

Tôi hơi nâng người, không đủ để khiến Ed chú ý, chỉ đủ để có thể

lôi cái túi ni lông ra khỏi túi quần. Phần não bên trong vẫn còn
đông cứng, và việc nuốt những khoanh não đóng băng ấy khiến
họng tôi đau như quỷ sau mấy miếng đầu tiên, nhưng cảm giác
ấy nhanh chóng trôi đi, thay vào đó là nỗi sung sướng khi ngực tôi
liền lại. Tôi ăn nốt chỗ ấy rồi thả cái túi không xuống, sau đó lôi
tiếp túi thứ hai và xé ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.