KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 338

Tôi lắc đầu, nỗi hoảng sợ và cơn tức giận giao tranh dữ dội trong

tôi. “Không”, tôi xoay xở lào khào thốt lên. “Anh sai rồi. Tôi là
Angel.”

Miệng Ed run lên trong một giây thoáng qua. “Không. Các người

là quái vật. Thứ quái vật kinh khủng nhất, vì các người làm cho người
khác nghĩ là các người còn sống. Thế rồi các người đập vỡ đầu họ
ra bằng một cái neo chết tiệt và...” Anh ta đột nhiên quay đi khi
những lời nói ấy sôi lên trong tôi.

Ôi đệch. Vụ tai nạn thuyền, bỏ mẹ.

“Lẽ ra chuyện sẽ không thế này”, Ed nói bằng giọng thì thào

khản đặc. Anh ta quệt tay lên mặt và tôi nhận ra anh ta đang khóc,
điều đó chỉ khiến tôi cáu tiết hơn. Anh ta sẽ lăn ra khóc lóc và đau
khổ vì đã bắn tôi và người bạn thân nhất ư? Đệch mợ Ed!

“Tôi đã băn khoăn về Marcus”, Ed nói tiếp, giọng vẫn khản đặc.

“Lúc đầu con chó của Marianne xử sự hơi buồn cười khi ở quanh
cậu ta, nhưng cậu ta vẫn cứ chơi đùa với nó... Tự nhủ chuyện đó là
không thể nào.” Anh ta liếc nhìn tôi. “Thế rồi Kudzu chỉ ra cô. Lúc
đó tôi cũng không tin.” Vẻ giận dữ lóe lên trong mắt anh ta. “Tôi là
thằng ngu. Trong suốt thời gian qua thân xác của hai người đã bị
hiến dâng cho quỷ dữ... bị cái thứ khỉ gió kinh khủng này trú ngụ.”

“Tôi không phải quái vật, đồ khốn kiếp ngu ngốc!” Tôi cố

hét, nhưng âm thanh thoát ra gần như là tiếng lào khào ùng ục, và
tôi chẳng biết liệu anh ta có hiểu được hay không.

Nhưng dù hiểu thì Ed cũng phớt lờ. Anh ta quá mải mê trong bữa

tiệc thương xót mộ đạo của mình. “Giờ tôi sẽ ban cho hai người đặc ân
của một cái chết thực thụ”, anh ta nói, so hai vai lại, rồi từ từ tra
súng vào bao, sau đó, gần như miễn cưỡng, anh ta nhìn sang chỗ
Marcus đang nằm ngửa trên mặt đất. Anh ta im lặng vài giây, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.