KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 336

Một tiếng pằng đinh tai xuyên qua bãi đất trống, cắt ngang

lời nói trong khi tôi lao bổ xuống đất trong một tư thế nằm sóng
soài kỳ quặc. Cảm giác đau đớn đâm xuyên mạnh mẽ khi tôi thở dốc
rời rạc và vật lộn để đứng lên. Chẳng hiểu sao tôi không thể thở sâu.
Bãi đất trống nhấp nhô xung quanh lúc tôi quờ quạng đứng thẳng
dậy. Tôi cần cảnh báo Marcus và ngăn Ed lại. Tôi cần thở. Tại sao
tôi không thở được?

Tôi nghe thấy tiếng pằng thứ hai và thứ gì đó đập thật mạnh

vào ngực. Cảm giác đau đớn dâng lên nhưng cũng đem theo sự xa xôi
kỳ lạ. Tôi ho mạnh, máu sùi ra theo đường miệng, vị đồng kim loại
trôi qua nhanh gần như ngay khi chạm lên lưỡi.

Ồ. Đó là lý do mình không thở được. Tôi chỉ có thể trố mắt

nhìn khẩu súng lục trên tay Ed trong khi khuỵu gối, sau đó ngã ra
đất. Màu sắc và cảm giác nhạt đi theo tốc độ gió cuốn. Tôi nỗ lực
thêm một lần nữa để hít đủ không khí vào và gào lên cảnh báo
Marcus, nhưng tôi không cần làm thế.

Marcus không hề ngốc. Chỉ riêng việc Ed bắn tôi thôi đã đủ để

cảnh báo rồi. Anh lao đến khẩu súng trường trên chiếc xe bốn
bánh bằng tốc độ đáng kinh ngạc, đặc biệt là nếu cân nhắc đến
chuyện anh phải đang thắc mắc lắm về điều quái quỷ gì đang
xảy ra.

Ed đã cầm súng trên tay rồi. Tôi có thể thấy vẻ do dự lướt qua

mặt anh ta, nhưng trong giây tiếp theo nó đã biến mất, thay vào
đó là vẻ quyết tâm cuồng dại. Ed vung vẩy cánh tay khi tay Marcus
siết lại trên khẩu súng trường. Một tiếng pằng nữa dội lại qua bãi
đất trống, và trong một tích tắc, tôi tưởng Marcus đã thắng nhờ
kịp bóp cò trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.