KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 340

Tôi lồm cồm đứng dậy, vẫn tống đống não đông lạnh vào

miệng nhanh tối đa bằng tốc độ nuốt xuống. Ồ phải, thứ này
thật tuyệt cú mèo. Tôi lại nguyên vẹn như xưa. Còn hơn là nguyên
vẹn.

Từ khóe mắt, Ed thấy tôi đứng dậy liền quay phắt lại, tay phải

cầm dao rựa. Anh ta nheo mắt nhìn tôi rà soát một lượt. Tôi không
chắc liệu anh ta có thấy là tôi đã lành lại hay không. Ngực áo tôi
vẫn còn bê bết máu, mà vết đạn cũng chẳng để lại những cái hố hở
hoác trên da thịt.

“Vậy là cô vẫn còn đủ khỏe để đứng dậy.” Ed nói, trả lời câu hỏi của

tôi. Tay anh ta siết chặt con dao rựa. “Lũ khốn nạn các người không
muốn nằm xuống, đúng không?” Miệng anh ta co rúm lại gần
như cười, nhưng mắt vẫn còn ngân ngấn nước. “Nhưng một khi tôi
đã chặt đầu các người và thiêu trụi hộp sọ thì mọi chuyện sẽ kết
thúc.”

“Tôi không nghĩ thế đâu”, tôi nói, rồi tống miếng não đông

lạnh cuối cùng vào miệng và thả cái túi ni lông xuống đất. Ed có vẻ
hoang mang vài giây trước khi gương mặt lóe lên vẻ nhận biết. Anh
ta tiến một bước về phía Marcus, giơ con dao lên cao bằng tay trái,
tay phải rút súng ra.

“Chuyện này phải kết thúc”, Ed nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Tôi biết cô không tin, nhưng cô là quái vật.”

“Không, đúng là không tin đâu”, tôi lắc đầu nói. “Tôi vẫn là

Angel. Tôi chưa từng giết ai. Phải, những gì xảy ra với bố anh thật
kinh khủng, nhưng tất cả chúng ta đều đưa ra lựa chọn. Ngay lúc
này, anh mới là quái vật.”

Vẻ thống khổ lướt qua mặt Ed và tôi thô bạo nhấn chìm đợt sóng

thương cảm đang dâng lên. “Cô không thể ngăn tôi”, Ed nói, cố hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.