KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 343

Tôi cũng đói, nhưng không phải theo kiểu cồn cào ruột gan như

có sói bò trong bụng tôi thường mắc phải. Bên dưới nỗi sợ hãi của
Ed, tôi có thể ngửi thấy anh ta là con mồi. Trong khoảnh khắc này,
tôi là thú săn mồi. Phải, tôi có thể là quái vật. Một quái vật cực
hoành tráng. Tôi có thể lúc nào cũng như thế này. Mạnh mẽ và
nhanh nhẹn. Vô đối luôn.

Tôi tiến về phía Ed, còn anh ta loạng choạng lùi lại tựa vào

chiếc xe bốn bánh. “Không... ôi Chúa ơi, làm ơn”, anh ta lắp bắp,
hơi thở tống ra thành tiếng hổn hển khản đặc.

“Anh có mùi ngon lắm”, tôi rủ rỉ. Cơn đói cuộn xoắn trong tôi

khi lắng nghe tiếng mạch đập hỗn loạn của Ed. Tôi có thể ngửi
thấy mùi não qua tất cả những thứ đó mỗi lần anh ta thở ra. Nó
mới tuyệt cú mèo làm sao, tươi ngon và nóng hổi...

Một chuyển động kéo lê thu hút sự chú ý của tôi, tôi chuyển ánh

mắt sang bên vừa đủ để thấy chân Marcus chậm chạp cựa quậy.
Anh ấy còn sống! Cảm giác nhẹ nhõm quất vào tôi và tôi lùi khỏi
Ed một bước, nhấn chìm cảm giác rằng tôi đang cho phép con mồi
của mình trốn thoát. Marcus còn sống! Ờ, đại loại thế. Anh ấy là
thây ma. Anh ấy thực sự là thây ma! Ôi chao, sẽ thật củ chuối nếu
Ed và tôi sai lầm trong chuyện ấy.

Tôi hít vào thật sâu và ném cho Ed ánh mắt chết người đáng sợ

nhất có thể. Hẳn tôi đã làm điều đó rất giỏi, vì Ed trở nên trắng
bệch hơn mức tôi nghĩ loài người có thể. Cảm giác hối hận cuộn lại
trong tôi nhưng tôi biết mình không thể lùi bước. Tôi quý mến Ed
và thậm chí còn cảm thấy đôi chút đáng tiếc cho anh ta.

Nhưng rõ ràng anh ta đã sẵn sàng giết chết người bạn thân

nhất của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.