KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 45

Điều tra trưởng, Allen Prejean. Viện trưởng dường như khá hài lòng
khi chúng tôi thực hiện cái nghi thức quái quỷ “Rất vui vì có bạn
chung xuồng” mà các vị sếp sòng luôn nói, nhưng nụ cười của ông
ta có chút căng thẳng kỳ quặc khiến phần thần kinh dễ bị kích
thích trong tôi tự hỏi liệu ông ta có bị áp lực khi phải thuê tôi, và vì
thế mà nảy sinh thù hằn hay không. Thế nhưng, có thể ông ta lúc
nào cũng như thế.

Nhưng Allen lại là câu chuyện khác. Tôi chắc cú là ông ta biết tôi

và tiểu sử của tôi. Đây cũng chẳng phải vì thần kinh của tôi bị kích
thích hay gì khác. Mặt ông ta in dấu rõ rành rành khi chúng tôi được
giới thiệu với nhau. Ông ta chẳng nói gì đến chuyện rất vui vì có tôi
chung xuồng. Thay vào đó là câu “Lý lịch của cô khiến cô trở thành
sự lựa chọn thú vị cho vị trí này” được đưa ra bằng giọng nói cộc
cằn, sưng sỉa, và điều đó khiến Nick ném cho tôi ánh mắt khôi
hài. Tôi chỉ có thể hy vọng là Nick sẽ hiểu theo hướng tôi từng là một
điệp viên bí mật, hay cái khỉ gì tương tự.

Nhưng ngoài vụ ngượng nghịu khi gặp mấy vị sếp ra, nói chung

điều vướng víu duy nhất mà tôi gặp phải trong cả ngày là chuyện tôi
không mang theo bằng lái trong khi cô nàng nhân sự cần một bản
copy, vì rằng tôi sẽ là tài xế xe tải các kiểu.

Tôi nhăn mặt khi vòng xe sang đường cao tốc dẫn về nhà. Tôi

vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với cái ví của mình, nghĩa là số
phận đã định tôi sẽ phải mất cả buổi sáng ở Sở Giao thông Tucker
Point. Vui chưa?

Tôi đã cư trú tại khu vực này cả đời rồi. Nơi xa nhất tôi từng

đến là Talladega, Alabama, lúc lên mười. Nơi tôi sống là Nice,
Louisiana, cái tên nghe có vẻ chẳng khác gì một thị trấn của Pháp -
phát âm là “ni-sơ”, nhưng mọi người xung quanh đây đều gọi nó là
Nice, giống như trong câu “Xem hay chưa kìa?”

[1]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.