KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 62

hút nhiều nhất có thể, nhưng đến lúc này, tôi vẫn chẳng thấy phê
tí nào. Có vẻ hút nốt chỗ còn lại cũng chẳng sơ múi được gì.

Randy nhún vai, chẳng thèm nhìn tôi trong khi nhặt một cái điều

khiển lên và bật tivi. “Thế thì em tự làm lấy đi.”

“Nói thật nhá”, tôi bảo. “Em không nghĩ thứ đó là cần sa đâu. Em

chẳng cảm thấy cái quái gì cả.”

Randy liếc xéo sang tôi. “Vẫn là cái túi mà bọn mình đã dùng tối

hôm ấy đấy. Lúc đó em khoái nó lắm cơ mà.”

Tôi nhăn mặt, rồi đứng dậy. “Em đi đâu đấy?”, Randy hỏi.

“Không biết.” Tôi xoa cánh tay. Mọi thứ đều có cảm giác kỳ quặc

và nhạt dần, như kiểu thế giới đang chuyển thành một bộ phim đen
trắng vậy. Còn những cuộc hội thoại cùng nhạc nhẽo trên ti vi thì
dường như tẻ nhạt và đều đều. Nhưng tôi không cảm thấy trong
người mình có bia hay cần sa gì cả. Tôi vẫn tỉnh như sáo và chẳng
muốn thế chút nào. “Chắc về nhà.”

“Hay đấy.” Miệng Randy cong lên thành vẻ quàu quạu. “Em đến

uống bia của anh, hút thứ chó chết của anh rồi ra về hả? Cái quái
gì thế?” Anh ta túm lấy tay tôi khẽ kéo, rồi tặng cho tôi một nụ
cười dê xồm. “Thôi nào... ở lại đi.”

Tôi lưỡng lự. Tôi thích quan hệ với Randy, mặc dù bọn tôi cứ tan

hợp hợp tan đến nỗi tôi mất phương hướng, chẳng biết liệu hai
đứa có còn đang hẹn hò hay không. Sau gần bốn năm, bọn tôi quen
thuộc với nhau đến nỗi cứ khi nào ở cùng nhau, là cuối cùng bọn tôi
lại rơi vào cái công thức dễ chịu quen thuộc ấy.

Và tôi biết phần nào của cái công thức ấy sẽ đến. Tôi sẽ ở lại,

bọn tôi chơi nhau, rồi hai đứa sẽ phê với bất kỳ thứ gì Randy có ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.