KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 90

Lần này tôi thấy như thể mình đã uống một loại thuốc giảm

đau nào rồi ấy.

Cơn đói lại cào cấu trong bụng và ánh mắt tôi đậu trên hộp đựng

thực phẩm trong cốp xe. Ôi thôi nào, tôi ngẫm nghĩ với cảm giác
tuyệt vọng mệt mỏi bất chợt xuất hiện. Tôi sẽ phải ăn cái thứ chết
tiệt này thường xuyên ra sao để không còn cảm giác lúc nào cũng
thấy đói nữa? Tôi nhanh chóng nhìn quanh để đảm bảo chẳng có
người nào gần đó trước khi dùng một tay mở hộp đựng thực phẩm
ra. Khi nhìn thấy cái túi ni lông, cơn đói trong tôi như nhảy lên, như
thể kêu gào, “Đúng rồi! Nó đấy!”.

Tôi quắc mắt. Chơi luôn. Thích thì chiều. Tôi có thể chén cái

thứ chết tiệt này rồi sau đó đến bệnh viện lo cho cái tay. Ít ra tôi sẽ
không phải lo đến chuyện bị bắt với món não người trong cốp xe.

Tôi lo lắng nhìn quanh lần nữa, giật phần trên túi ni lông và để

cơn đói điên rồ ngu ngốc được làm theo ý mình. Chưa đến một
phút sau, tôi đã xoay xở chén sạch mọi thứ trong cái túi ấy và cơn
đói lại một lần nữa dịu xuống.

Mình sẽ xui tận mạng nếu rồi đây cứ phải hai tiếng ăn não một

lần, lo lắng và tuyệt vọng tràn ngập trong người khi tôi bước đến
thùng rác gần đó để tống cái túi rỗng không vào. Chẳng đời nào có
đủ người chết để mình có thể...

Tôi đứng chết sững, trố mắt nhìn xuống bàn tay trái.

Các ngón tay đã thẳng trở lại. Tôi từ từ co duỗi thử.

Không đau, thậm chí một tí ti dấu vết đau đớn cũng không.

Xương xẩu tuyệt đối chắc chắn đã hồi phục lại đúng số khớp
cần có. Không có vết sưng hay máu me gì, thậm chí đến một vết
xước nhỏ nhất cũng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.