KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 93

Q

CHƯƠNG 9

uán cà phê Top Cow là nơi lạc lõng chật hẹp trong một khu hơi
nhếch nhác của Tucker Point, với bảng hiệu phía trước dầm
mưa dãi nắng đến mức gần như không thể đọc được, và các
cô nàng phục vụ chẳng buồn phí thời gian với những thứ nhỏ
nhặt như kiểu tỏ ra lịch sự hay mỉm cười. Nhưng đồ ăn thì

ngon hết xẩy, còn cà phê thì tuyệt cú mèo, và cứ khi nào tôi có mặt ở
đó, cũng có đến nửa tá người đang kiên nhẫn chờ đến lượt mình bị
một cô ả phục vụ nào đó quắc mắt quàu quạu.

Tôi bước vào quán, băng qua đám người đang đợi khi nhìn thấy

thân hình đồ sộ của người cộng sự. Thật trịnh trọng quá, tôi thở dài
nghĩ thầm khi thấy Derrel đang ngồi ở một bàn bốn người và
nhận ra ai đang ngồi cùng anh ấy. Chúa ghét mình rồi.

Derrel nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay gọi khi tôi cố định gương mặt

với một vẻ gì đó, thay vì bộ mặt nhăn nhó đau khổ đang muốn trưng
ra. Marcus Ivanov nhìn về phía tôi và nở nụ cười trung dung nhất
quả đất. Tôi chẳng thể khẳng định hắn có bực mình vì sự có mặt của
tôi hay không, nhưng rồi tôi luận ra rằng chắc chắn Derrel đã
bảo với hắn về việc mời tôi rồi, và nếu tay cảnh sát ấy có vấn
đề khi giao thiệp với kiểu người như tôi, thì hắn đã có thể lượn đi
trước khi tôi đến. Tôi thì chẳng có vấn đề gì nếu hắn thực sự làm
như thế.

Mẹ kiếp. Tôi sẽ không để bị tống cổ đi đâu. Hơn nữa, cảm giác

đói ngấu thường thấy đang sôi ùng ục trong bụng khi tôi ngửi thấy
mùi bánh kếp và bánh quế. Chà, chuyện tốt lành đây, tôi vừa nghĩ
vừa trượt người vào cái ghế trống không bên cạnh Ivanov. Mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.