KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 94

điên, nhưng ít ra thì mình đếch phải từ bỏ bạn carb

[1]

ngọt ngào thân

yêu.

“Angel này, cô biết Marcus chứ?”, Derrel mỉm cười hỏi, rồi

không chờ tôi trả lời mà quay sang Ivanov luôn. “Angel là nhân viên
mới nhất của bọn này. Cô ấy bắt đầu lái xe tải và làm kỹ thuật
viên trong nhà xác từ hai tuần trước.”

“Bọn tôi mới gặp nhau ở hiện trường lúc sáng”, tay cảnh sát trả lời

với nụ cười bình thản, cứu tôi một bàn để không phải cố nghĩ ra lời
giải thích cho việc bọn tôi thực sự đã gặp nhau như thế nào.

Chậc, tay này cũng được đấy. “Ừm, phải, anh chàng này đã cứu

em khỏi bị cắm mặt xuống lề đường”, tôi tiếp lời cùng với tiếng
cười mà tôi chắc cú là nghe rất gượng gạo và lúng túng.

Derrel cười toe toét. “Marcus hơi bị nghiêm túc quá trong cái trò

‘phục vụ và bảo vệ’. Hoặc như thế, hoặc đơn giản là thằng này chỉ
muốn có lý do để được sờ mó một cô bé dễ thương.”

Tôi có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt, và điều duy nhất cứu

tôi khỏi cơn nhục nhã một cách toàn diện là có vẻ như tay cảnh sát kia
trông cũng hơi bối rối. Derrel thì chỉ cười hô hố và đẩy thực đơn
về phía tôi.

“Đây. Gọi món đi”, Derrel bảo tôi. “Bọn anh gọi rồi, nhưng cô mới

là kẻ mình hạc xương mai đấy.”

Bụng tôi lại khẽ sôi lên, nhưng tôi không chắc chắn nó sôi vì cái

quái gì. “Em, ờ, em vừa mới ăn qua loa rồi”, tôi lầm bầm.

Miệng Ivanov cong lại thành một nụ cười. “Cô sẽ cần bồi bổ sức

khỏe nếu còn định làm việc với con dã thú này”, hắn vừa nói vừa
hất cằm về phía Derrel. Rồi hắn quay lại nhìn tôi, nụ cười vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.