KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 104

thời gian và thế giới/ Để đi qua mà không để lại dấu vết -/ Để đi qua và
không để lại bóng hình/ trên những bức tường”; người đã viết: “Tôi không
muốn điều này, không phải/ điều này (nhưng xin nghe đây, thật khẽ,/ muốn
là điều các cơ thể làm/ và giờ chúng ta chỉ là những bóng ma)…”; người đã
viết: “Trong thế giới hầu hết là tín đồ Công giáo này/ Tất cả thi sĩ đều là dân
Do Thái.”

Khi A. và vợ anh quay lại New York năm 1974, họ chuyển tới một căn hộ

ở đường Riverside. Trong số các hàng xóm của họ trong tòa nhà có một bác
sĩ già người Nga, Gregory Altschuller, một người đang sắp sửa bước vào
tuổi tám mươi, vẫn theo đuổi công việc nghiên cứu tại một bệnh viện của
thành phố và là người, cùng với vợ mình, có mối quan tâm lớn với văn
chương. Cha của bác sĩ Altschuller là bác sĩ riêng của Tolstoy, và ngự trên
một chiếc bàn trong căn hộ ở phố Riverside là một tấm ảnh khổng lồ chụp
đại văn hào với chòm râu, được đề tặng đầy đủ, với một bàn tay to không
kém, dành cho người bạn và bác sĩ của ông. Trong cuộc nói chuyện với bác
sĩ Altschuller con, A. biết được một điều khiến anh kinh ngạc không thua gì
một hiện tượng phi thường. Trong một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành Prague,
cuối mùa đông năm 1925, người đàn ông này đã đỡ đẻ cho con trai của
Marina Tsvetayeva: chính là đứa con trai sau này lớn lên thành cậu bé trong
tấm ảnh treo trên tường nhà S.. Hơn thế nữa: đây là đứa bé duy nhất mà ông
đỡ đẻ trong suốt sự nghiệp làm bác sĩ của mình.

“Chuyện xảy ra trong đêm,” bác sĩ Altschuller gần đây viết, “ngày cuối

cùng của tháng Giêng, năm 1925… Tuyết đang rơi, một cơn bão khủng
khiếp đã phủ trắng tất cả mọi thứ. Một cậu bé người Czech chạy đến chỗ tôi
từ khu làng nơi Tsvetayeva sống cùng với gia đình mình, cho dù chồng bà
không ở cùng bà vào lúc ấy. Con gái bà cũng đi với bố. Marina chỉ có một
mình.

“Cậu bé hối hả chạy vào phòng và bảo: ‘Pani Tsvetayeva cần ông đến

ngay chỗ bà vì bà đã trở dạ rồi! Ông phải nhanh nhanh lên, em bé sắp ra rồi.’
Tôi nói gì được đây? Tôi mau chóng mặc đồ vào đi xuyên qua rừng, tuyết
ngập đến đầu gối, trong cơn bão gào rú. Tôi mở cánh cửa và bước vào.
Trong ánh sáng lờ nhờ của chiếc bóng điện duy nhất tôi thấy một chồng sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.