Cái nắp được đậy lại ngay trên anh, nhưng một khi đã vào trong thì anh vẫn
mở mắt.
Rồi anh tỉnh giấc lần thứ nhất.
Sau khi anh chìm lại vào giấc ngủ, anh đã trèo ra khỏi quan tài. Anh mặc
một bộ đồ bệnh nhân màu trắng và chân không đi giày. Anh rời khỏi phòng,
lang thang một lúc lâu qua các hành lang, và rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Ngay sau đó, anh gõ lên cánh cửa nhà vợ cũ. “Hôm nay anh phải chết,” anh
nói với cô, “không còn cách nào nữa.” Cô nhận tin ấy một cách bình thản,
cư xử y như cách của các y tá. Nhưng anh không tới đó để tìm kiếm lòng
thương hại của cô. Anh muốn dặn dò cô làm những gì với các bản thảo. Anh
soát qua một danh sách dài những gì anh đã viết và nói cho cô biết cần xuất
bản chúng ở đâu và khi nào. Rồi anh nói, “Cuốn Sách của Ký ức vẫn chưa
viết xong. Anh không làm gì được nữa. Không còn thời gian để hoàn thành
nữa. Em hãy hoàn thành nó hộ anh và đưa nó cho Daniel. Anh tin tưởng vào
em. Em hãy hoàn thành nó hộ anh.” Cô đồng ý làm thế, nhưng chẳng có
mấy hào hứng. Và rồi anh bắt đầu khóc, như anh đã khóc trước đó: “Anh
hẵng còn quá trẻ để chết. Anh không muốn chết vào lúc này.” Nhưng cô chỉ
kiên nhẫn giải thích cho anh nghe chuyện cần phải thế, anh nên chấp nhận.
Rồi anh rời khỏi nhà cô và quay lại bệnh viện. Khi anh tới được chỗ đậu xe,
anh tỉnh giấc lần thứ hai.
Sau khi anh chìm lại vào giấc ngủ, anh đã ở trong bệnh viện, trong một
tầng hầm cạnh nhà xác. Căn phòng rất rộng, trống rỗng và có màu trắng,
như một cái bếp kiểu cũ. Một nhóm các bạn anh từ thời thơ ấu, giờ đã
trưởng thành, đang ngồi quanh một cái bàn ăn một bữa thật thịnh soạn, xa
hoa. Họ đều quay đầu lại và nhìn anh khi anh bước vào. Anh giải thích với
họ: “Nhìn này, họ vừa cạo đầu tớ. Hôm nay tớ phải chết, và tớ không muốn
chết.” Bạn bè anh rất xúc động vì điều ấy. Họ mời anh ngồi và ăn cùng họ.
“Không,” anh đáp, “tớ không thể ăn cùng các cậu được. Tớ phải đi sang
phòng bên cạnh và chết.” Anh chỉ sang một cánh cửa đang đu đưa màu trắng
có một cái ô hình tròn ở trên. Bạn bè anh đứng dậy và bước tới cạnh anh ở
chỗ cánh cửa. Trong một chốc họ đều cùng hồi tưởng thời thơ ấu. Chuyện ấy
động viên anh bước về phía họ, nhưng đồng thời cũng khiến anh thấy thêm