KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 87

anh thấy mình run lên vào khoảnh khắc ấy vì cả hạnh phúc và buồn đau, nếu
điều ấy có thể xảy ra, như thể anh vừa tiến lên trước vừa lùi lại sau, bước tới
tương lai và lùi vào quá khứ. Và rồi có những lúc, thường xuyên có những
lúc, khi những cảm giác ấy quá mạnh khiến cuộc đời anh như không còn cư
ngụ trong hiện tại.

* * *

Ký ức về một địa điểm, ví dụ như một tòa nhà, một dãy cột, mái đua, mái

cổng. Cơ thể bên trong một tâm trí, như thể chúng ta đang bước dạo quanh
đó, đi từ nơi này sang nơi kế tiếp, và âm thanh của chân khi ta bước, đi từ
nơi này sang nơi kế tiếp.

“Người ta vì thế phải chiếm hữu cơ số địa điểm,” Cicero viết, “nơi có đèn

chiếu sáng tốt, được sắp xếp gọn gàng sáng sủa, chừa ra các khoảng trống
vừa phải; và những hình ảnh sống động, được định nghĩa sắc sảo, bất
thường, lẫn thứ có sức mạnh đụng độ và xuyên thấu linh hồn một cách mau
chóng… Với một địa điểm quá giống những chiếc bàn sáp hay giấy cói,
hình ảnh giống như chữ nghĩa, và sự sắp xếp cũng như tháo dỡ các hình ảnh
cũng giống như kịch bản, và nói cũng như đọc.”

* * *

Anh trở về từ Paris cách đây mười ngày. Anh phải đến đó vì công việc, và

đó là chuyến đi nước ngoài đầu tiên trong vòng hơn năm năm nay. Việc di
chuyển, những cuộc nói chuyện liên miên, những trận uống túy lúy với bạn
bè cũ, sự xa cách với cậu con trai nhỏ, cuối cùng đã khiến anh tơi tả. Còn
một vài ngày rỗi rãi vào cuối chuyến đi, anh quyết định tới Amsterdam, một
thành phố anh chưa từng đến. Anh nghĩ: những bức họa. Nhưng một khi đã
tới đó, điều mà anh không hề lên kế hoạch thực hiện lại khiến cho anh ấn
tượng nhất. Không vì lý do cụ thể nào (đờ đẫn nhìn qua một cuốn sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.