KHÓM HOA TỬ ĐINH HƯƠNG - Trang 7

- Nhưng đây là ngọc thật kia mà - Vera phẫn nộ - Nó giá ba mươi bẩy

rúp, mà đấy cũng là chưa gặp dịp.

Ông già định giá với vẻ hững hờ mệt mỏi nhắm mắt lại nói:

- Chúng tôi không cần biết cái đó, thưa bà. Chúng tôi không nhận các

loại ngọc, đá - ông ta vừa nói vừa ném vật khác lên bàn cân - chúng tôi chỉ
định giá kim loại thôi ạ.

Nhưng bù lại chiếc vòng đeo tay cũ và méo, hoàn toàn bất ngờ đối với

Vera, lại được giá rất đắt. Tổng cộng được gần hai mươi ba rúp. Số tiền đó
đã quá đủ cho họ.

Khi hai vợ chồng Almazov đến gặp người phụ trách trồng vườn, đêm

trắng Petersburg đã trải khắp bầu trời và mặt đất một màu xanh sữa. Ông
già trồng vườn, một người Séc nhỏ bé, đeo kính gọng vàng, vừa mới bắt
đầu ngồi xuống bàn ăn tối cùng gia đình. Ông ta rất ngạc nhiên và không
hài lòng với sự xuất hiện của hai người khách muộn màng cùng lời đề nghị
khác thường của họ. Có lẽ ông ta cho ở đây có một sự bịp bợm nào đó nên
trả lời những lời cầu xin của Vera một cách rất khô khan.

- Xin lỗi bà. Nhưng tôi không thể phái công nhân đi đến một chỗ xa như

thế vào ban đêm được. Nếu như sáng mai bà cần, tôi xin sẵn sàng hầu
giúp.

Đến nước đó thì chỉ còn lại một cách duy nhất: kể cho ông già trồng

vườn nghe tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện về vết bẩn đáng nguyền rủa kia. Và
Vera đã làm như vậy. Lúc đầu ông già trồng vườn nghe với thái độ nghi
hoặc, hầu như là thù địch, nhưng khi nghe Vera kể đến đoạn nàng nảy ra ý
định trồng một bụi cây, ông già tỏ ra chăm chú hơn và mấy lần mỉm cười
một cách thông cảm.

- Hừ, nếu vậy thì còn biết làm sao được - khi nghe Vera kể xong, ông già

trồng vườn đồng ý, nói: - Thế ông bà cần trồng loại cây gì?

Nhưng tất cả các loại cây có trong vườn đều không thật thích hợp; cuối

cùng, muốn hay không muốn, họ đành phải chọn bụi hoa tử đinh hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.