Nãi Tích lắc đầu, tay nhỏ bé vẫn không buông.
“Muốn uống nước sao? Cô giáo Tiếu đi rót nước cho con được không?”
“... .........” Thằng nhóc kia không gật đầu, cũng không lắc đầu, cứ như
vậy gắt gao kéo cô, đôi mắt to sững sờ, ngẩn người nhìn cô chăm chú,
giống như trong nháy mắt, sợ cô sẽ biến mất.
Trong lòng Tiếu Hàm có chút không hiểu, cho nên không rõ ý của nó,
hơi khó xử nhìn động tác của hai người, cuối cùng vẫn không kiên nhẫn
được, mở miệng nói trước: “Nãi Tích, đợi cô giáo Tiếu rửa sạch chén bát lại
vào chơi với con được không?” Có sự việc sáng nay, cô không dám đưa Nãi
Tích đi ra khỏi nhà nữa, đã khóc lớn như vậy một hồi, cô cũng nên khóc
theo.
Không nghĩ đến, lời này vừa ra, tên nhóc kia cũng thả tay ra, túm góc áo
bên kia của cô, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy chờ mong,
vốn là thanh âm trong trẻo của Nãi Tích bởi vì khóc lâu khí tức bị nghẹn,
lúc này khàn khàn nói: “Cô giáo Tiếu, cô làm mẹ của con được không?”