KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 109

tìm cho nó một người mẹ kế vừa dịu dàng vừa động lòng người thôi.

“Cô giáo Tiếu, chúng ta tắm cùng nhau đi ~”

... .......Ách! Mí mắt cô giáo Tiếu khẽ đảo, quăng quả bóng ra, đem thằng

bé trùm hết vào trong khăn tắm, bế lên, chạy lấy người!

“Ha ha, ha ha, ngứa ~~” Tiếu Hàm mặc quần áo cho nó, rút cuộc ai ngờ,

tật xấu sợ ngứa của thằng nhóc này lại tái phát, quần áo còn chưa mặc được,
cả người đã nằm lăn trên giường cười.

Trải qua ngày hôm nay, thần kinh của Tiếu Hàm đã rèn luyện đủ cứng

rắn, bây giờ thằng bé có lăn lộn trên giường cô cũng sẽ không cảm thấy có
gì kỳ lạ, ở lại nhắc nhở nó vài câu, thấy nó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý,
Tiếu Hàm liền rửa mặt đi ra.

Sau đó, cô giáo Tiếu cảm giác như ngồi máy thời gian trở về thời đi nhà

trẻ, dưới sự hướng dẫn của thằng bé, cô nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc
lúc sáu tuổi.

Nghe thằng nhóc kể câu chuyện cổ tích, cô giáo Tiếu rất là xấu hổ, cô

thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lúc nào mà chịu khó như vậy, xấu
hổ, xấu hổ.

Chớp miệng, thanh âm non nớt kể chuyện cổ tích, chỉ chốc lát sau, Nãi

Tích mơ hồ nói, một lúc sau, tiếng hít thở của Nãi Tích dần dần vang lên.

Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của thằng bé, trong lòng Tiếu Hàm cũng

mềm nhũn thành một mảnh, thật cẩn thận cất tay của nó đang để trên cổ cô
xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ nguyên một động tác, thắt
lưng mỏi nhừ.

Tiếu Hàm lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn đồng hồ, mới chín giờ, nghĩ, vẫn

nên gọi cho anh Triển Nguyên báo cáo tình hình bên này. Mồ côi mẹ ba ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.