KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 112

đâu, anh Triển Nguyên chưa bao giờ là người nhỏ nhen, trước kia tiền tiêu
vặt của cô có hạn, hơn phân nửa kem của cô ăn đều là anh Triển Nguyên bỏ
tiền ra mua cho. Từ khi bác Chu chuyển nhà về sau, cô cũng rất ít khi ăn
kem, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì thẻ ATM có nguy cơ hết mất.

Nghĩ như vậy, Tiếu Hàm nghĩ mình có chút chưa có công mà đã đòi

thưởng, trong lòng có chút giả tạo, tâm tư vừa chuyển, hỏi: “Anh Triển
Nguyên, nếu không ngày mai đến nhà em ăn cũng được, đừng đi ra ngoài
ăn, phiền phức. Đến nhà của em ăn cơm, sau đó anh thuận đường đón Nãi
Tích về luôn.”

Chu Triển Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể được, liền cười đồng ý,

miệng còn nói: “Anh sẽ chờ trở về nếm thứ tay nghề của Tiếu Hàm, cũng
không biết hai ngày nay Nãi Tích có béo lên chút nào hay không.”

Tiếu Hàm nhịn không được lườm anh một cái, nhưng nghĩ anh cũng

không thấy, đành phải cười nhạo trong lòng chính mình một phen, nói tiếp:
“Anh cho rằng em đây là xử lý chú cừu non sao, hai ngày thì có thể nhìn ra
được cái gì chứ?”

Chu Triển Nguyên cũng cười ra tiếng, nhìn lão Triệu giống như muốn

rớt con mắt đang đứng một bên, có chút mất tự nhiên xoay tròn người, nói:
“Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai đại khái là bảy giờ tối
sẽ về đến nơi.”

Tiếu Hàm gật gật đầu, nói chúc ngủ ngon liền cúp điện thoại, nghĩ cũng

không còn việc gì để làm, liền trở về phòng, nằm ở trên giường bắt đầu đếm
số lông mi của thằng nhóc kia, thật là dài mà dày nha, rất giống ba của nó.

Mà bên kia, trong phòng Chu Triển Nguyên, lão Triệu cùng đi công tác

với anh giống như đã phát hiện ra một châu lục mới, vây quanh tổng giám
đốc ríu rít, dù là bình tĩnh như Chu Triển Nguyên cũng có chút không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.