KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 116

Tiếu Hàm bật cười, cô hỏi thằng bé, thế nào nó lại chuyển thành ba ba

nó thế kia chứ? Nhưng mà cũng đúng, thằng bé luôn nhớ tới ba ba, có lẽ
mỗi lần anh Triển Nguyên đi công tác nó cũng như thế này, Tiếu Hàm cũng
thuận theo hỏi: “Vậy ba ba con còn thích ăn cái gì?”

Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, đôi mắt nhỏ liền sáng lên, vui vẻ ra mặt

nói: “Mẹ, ba ba thích ăn lionhead!”

Một bà cô hơn bốn mươi tuổi bên cạnh nghe nói như thế, cười híp mắt

nhìn Nãi Tích nói: “Đứa con trai thật có hiếu nha.” Vừa nói vừa quay đầu
lại nhìn Tiếu Hàm cười nói: “Thật là có phúc mà ~~”

Tiếu Hàm cười không được mà khóc cũng không xong, không biết làm

gì hơn là kéo căng khuôn mặt tươi cười, đẩy Nãi Tích nhanh chóng rời đi.

“Nãi Tích, sao lại gọi cô là mẹ?” Tiếu Hàm khom lưng về phía thằng bé

thấp giọng nói.

Nãi Tích nhăn mặt, ủy khuất nói: “Con quên mất……….” Thật ra thì nó

rất muốn gọi là mẹ, nhưng hình như cô giáo Tiếu tức giận….

Nhìn tên nhóc ủy khuất vô tội, Tiếu Hàm không khỏi có chút đau rang,

bệnh hay quên của tên nhóc này thật là nặng nha. Cái này mà ở trước mặt
ba nó ‘nhớ’ lại, phỏng chừng cả đời này cô cũng không còn mặt mũi nào
mà chào tạm biệt anh Triển Nguyên nữa. Suy nghĩ lại, Tiếu Hàm không thể
làm gì khác hơn là lên tiếng giải thích: “Ba ba sẽ nhanh chóng tìm cho Nãi
Tích một người mẹ, đến lúc ấy Nãi Tích muốn gọi thế nào thì gọi.” Xem ra
phải giục anh Triển Nguyên nhanh lên một chút, kết hôn cũng có thể không
chỉ được một người.

An ủi nó là một chuyện, có một đứa con trai như vậy lại là một chuyện

khác. Đối với một đứa bé, có người đối với nó tốt, tự nhiên trong lòng nó sẽ
nhớ, đợi đến lúc có những người khác cũng tốt với nó, tất nhiên nó sẽ nhớ
đến chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.