KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 117

Tiếu Hàm không thể làm gì khác hơn chỉ có thể an ủi mình như vậy, đợi

công việc của anh Triển Nguyên có thể nhanh lên một chút.

“Nãi Tích, con đồng ý với cô giáo Tiếu!” Tiếu Hàm cố làm ra vẻ nghiêm

túc nói.

“Vậy cũng được, con biết rồi….” Nãi Tích cúi đầu xuống, đồng ý.

Nhưng mà ba ba đã nói, làm chuyện gì cũng phải bền chí, lòng nó nhất định
sẽ bền vững, nhất định có thể đợi đến ngày cô giáo Tiếu đồng ý làm mẹ của
nó.

“Đi thôi, mua thêm chút rau dưa nữa, chúng ta sẽ về nhà.” Mặt Tiếu

Hàm giãn ra, vuốt vuốt đầu thằng bé, trong lòng an tâm, đứa nhỏ biết nghe
lời, không biết, trong lòng nó đang nghĩ gì mà muốn đưa cô lừa gạt mang
về nhà đây.

“Còn có món canh nữa, lập tức xong ngay đây, Nãi Tích, nếu con đói

bụng thì ăn trước đi.” Tiếu Hàm tất bật trong phòng bếp, món ăn cũng đã
xong, còn thiếu một món canh, nhìn thời gian, đã đến bảy giờ, anh Triển
Nguyên chắc cũng về rồi.

“Cô giáo Tiếu, con vẫn chưa đói, chúng ta đợi ba ba cùng ăn đi.” Nãi

Tích chạy vào phòng bếp, ôm lấy chân Tiếu Hàm một cái, ngước khuôn mặt
nhỏ nhắn hài lòng vui vẻ nói. Buổi chiều nó đã ăn một bịch khoai tây chiên,
không đúng, là nửa bịch, còn nửa bịch là cô giáo Tiếu ăn, bây giờ cũng
không đói.

Tiếu Hàm mặc kệ cái đuôi đi theo phía sau, múc một muỗng canh, thổi

nguội, cúi người đút cho nó nếm thử một chút, nháy mắt hỏi: “Như thế nào?
Có ngon hay không?”

Nãi Tích chép chép miệng, gật đầu như gà mổ thóc, cười ngây ngô mà

nói: “Rất ngon!” Ba ba nhất định sẽ rất thích!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.