KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 127

lập tức quay người. Nó có một bí mật muốn nói cho cô giáo Tiếu, không thể
để cho ba ba nghe được. “Ba ba, ba đira ngoài đi, con muốn nói chuyện
cùng cô giáo Tiếu!”

Chu Triển Nguyên mắt trợn trắng lên, được, bị con trai hắt hủi, anh còn

không đi ra ngoài, ở đây làm người ta không vừa ý.

Nhìn ba ba đóng cửa, Nãi Tích mới bắt đầu gọi điện thoại, có chút

khẩntrương, có chút mong đợi, cô giáo Tiếu, mau nghe điện thoại đi!

Tiếu Hàm vừa mới tắm xong, đang muốn mở máy vi tính, lúc này di

động lại vang lên.

Vừa nhìn, là số của anh Triển Nguyên. Lúc này gọi là có chuyện gì?

“A lô…” Tiếu Hàm vừa mới nhận điện thoại, đầu dây bên kia đã vang

lên âmthanh hưng phấn của thằng bé: “Cô giáo Tiếu, là con đây!” Thật ra
thì,nó rất muốn gọi là mẹ.

Tiếu Hàm giật mình, chợt bật cười lắc đầu, tên nhóc này, mới từ nhà cô

về chưa đến một tiếng chứ? “Sao vậy, NãiTích. Có chuyện gì sao?”

Nãi Tích đang cầm điện thoại di động,bĩu môi bắt đầu làm nũng: “Cô

giáo Tiếu, ngày mai nhớ dậy sớm nhé, sángsớm mai con sẽ lên tìm cô.”

Tiếu Hàm cười khổ, xem ra ngày nghỉcuối cùng của mình muốn ngủ

cũng không được quá, nhưng mà, không muốnphụ lòng hăng hái thật là tốt
của thằng bé: “Được, ngày mai cô sẽ dậysớm.”

Nãi Tích cũng không biết đang nghĩ cái gì, cười khanh khách đứng lên,

cười một lúc, mới mở miệng nói: “Cô giáo Tiếu, con có thể đến chỗ cô ăn
sáng được không, bà Lý không ở đây, không ai làm bữa sángcả.”

“Được, ngày mai con muốn ăn gì?” Tiếu Hàm cười đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.