KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 138

Ánh mắt Chu Triển Nguyên đã liếc thấy vòng taythủy tinh trên cổ tay

của cô, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh rất hợp vớimàu tím của vòng tay, đẹp
đến không nó nên lời, làm cho anh không dờimắt đi được.

Cuối cùng vẫn là Nãi Tích phá vỡ không khí mơ hồlúng túng trong

phòng: “Ba ba, cô giáo Tiếu, chúng ta đi thôi, con đóibụng rồi.” Ăn cháo
vào buổi sáng đúng là rất mau đói, hơn nữa sáng naynó cũng không ăn thêm
thứ khác, bây giờ cái bụng nhỏ của nó đã kêu ‘ùngục’ rồi.

Chu Triển Nguyên kéo kéo khóe miệng, nhìn con trai mộtchút, lại nhìn

sang khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng của Tiếu Hàm nhàn nhạtnói: “Em đưa
Nãi Tích đứng chờ dưới lầu đi, anh đi lấy xe.”

Tiếu Hàm đỏ mặt gật đầu một cái, dắt tay Nãi Tích, đi xuống dưới lầu.

Trên xe, ngoại trừ lúc Nãi Tích hỏi cô, còn lại cô không nói thêm nửa

câu,dù sao vẫn cảm thấy bầu không khí này rất mờ mịt cô chưa hề quen
thuộc,khác lạ mà làm cho cô căng thẳng.

“Đến rồi.” Trên đường Chu Triển Nguyên cũng không một lời, đến nơi,

ánh mắt cũng không lưu luyến trên người cô nhiều nữa.

“Lão Chu! Tên nhóc này rốt cuộc có coi tôi là anh em nữa không đây!”

Vào đại sảnh, một người đàn ông trọc đầu liền cười ra đón, vừa thấy Chu
TriểnNguyên liền cười đấm vào anh, nhưng quan hệ của hai người không
phải làít.

Chu Triển Nguyên cười nhận lấy quả đấm của anh ta, kéo Nãi Tích nói:

“Đây là bác Lý.”

Nãi Tích ngoan ngoan chào một tiếng, sau đó liền lẳng lặng nắm tay

Tiếu Hàm không động đậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.