KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 14

“Đó là con của anh, tên ở nhà gọi là Nãi Tích.” Chu Triển Nguyên thấy

cô nhìn chằm chằm vào khung hình, lên tiếng giải thích: “Nãi Tích từ nhỏ
đã không có mẹ, vì tìm một người có thể chăm sóc cho nó nên anh mới đi
xem mắt, không ngờ vợ thì không tìm được lại có cơ hộ tìm được em.” Nói
xong, anh cũng không nhịn được cười rộ lên.

“Đáng yêu quá, chắc chắn rất dễ thương.” Tiếu Hàm nhìn thoáng qua

bức ảnh rồi nói.

“Bây giờ là em đang nói như vậy, đến khi gặp trước mặt, khẳng định em

sẽ cảm thấy rất phiền. Tính tình của Nãi Tích cũng không tốt, đều là do anh
dạy hư nó.” Chu Triển Nguyên nói là như thế nhưng giọng điệu cũng không
dấu được sự cưng chiều trong đó.

Tiếu Hàm không nói tiếp, thầm nghĩ, đứa bé từ nhỏ đã không có mẹ là ai

cũng sẽ cưng chiều hết mực, huống chi anh lại là cha đứa bé.

“Được rồi, cảm ơn anh, Triển Nguyên. Em đi lên trước.” Tiếu Hàm

đứng ở ngoài xe, nhìn Chu Triển Nguyên cười vẫy tay.

“Đây là danh thiếp của anh, rảnh rỗi thì liên lạc nhé.” Chu Triển Nguyên

hạ cửa kính xuống, đưa danh thiếp ra.

“Ừ.” Tiếu Hàm nhận danh thiếp, nghĩ kỹ, danh thiếp mang theo bên

người cũng không tồi. “Đây là số điện thoại của em, rảnh thì liên lạc.” Dứt
lời, đứng thẳng người, nhìn Chu Triển Nguyên phất tay, nhìn xe chạy rồi, cô
mới xoay người đi lên lầu.

Mỗi góc thành phố, nơi nào cũng gặp lại người quen. Tiếu Hàm cười ra

tiếng, nhiều năm như vậy mà còn có thể gặp lại, coi như là duyên phận,
ngày nào đó phải nói cho ba mẹ biết một tiếng, bọn họ cũng đã lâu không
gặp anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.