KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 181

Về đến nhà đã là mười một giờ, Nãi Tích đã được dì Lý dỗ ngủ rồi,

trong phòng bếp còn có thức ăn đã được hâm nóng. Dì Lý về trước luôn để
lại thức ăn cho anh, nói sợ anh về nhà không có đồ ăn.

Hôm nay xem ra, anh và Nãi Tích chen chúc nhau một chút.

Chu Triển Nguyên bế Tiếu Hàm đặt lên giường mình, cởi giày cho cô,

giật mình, đang muốn cởi áo khoác cho cô, nhưng cô mơ mơ màng màng,
ngày thường làm gì có chuyện nhu thuận, cô mới không chịu ngoan ngoãn
nghe lời, vặn vẹo eo nhỏ kịch liệt, bị cô kéo, anh không đứng vững, liền ngã
nửa người xuống giường, tuy tay chống được trên gối, nhưng mà trong
khảng cách ngắn, đập vào mắt có thể chạm vào lông mi dài cong vút của cô,
như một chiếc quạt nhỏ chợt vụt sáng, mà trên môi ấm áp….

Chu Triển Nguyên hoảng hốt vội vàng đứng dậy, nhịp tim đập rất nhanh,

ai ngờ càng khẩn trương, động tác lại càng dựa sát hơn, vốn dĩ là chuyện
bình thường, kết quả lại làm anh chật vật không thể tả.

Vất vả lắm mới từ trên người cô bò dậy được, Chu Triển Nguyên không

dám ngừng lại lâu hơn nữa, trên mặt mơ hồ nóng lên, trải chăn đắp lên cho
cô, chuẩn bị rời đi, ai ngờ cô say rượu đã không còn tỉnh táo như ngày
thường, rất mạnh mẽ, kéo tay áo anh, nghiêng đầu, nâng lên ánh mắt tròn to
dịu dàng ngơ ngác theo dõi anh, so với ngày thường cô trẻ trung thoải mái,
giờ phút này cô vừa mơ hồ vừa lười nhác, vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ
nhắn nhuộm một tầng đỏ ửng mất tự nhiên, đôi môi anh đào mọng nước đỏ
tươi, mùi rượu nhàn nhạt xông vào mũi, cũng không khó ngửi, còn có cả
hương thơm của rượu đỏ Điềm Điềm.

Chu Triển Nguyên giật mình tại chỗ.

Tiểu Hàm ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy rất khát, muốn uống nước, muốn

uống thật nhiều thật nhiều nước. Hử? Cái này là cái gì? Có thể uống sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.