trước mặt cô, chính mình cũng vùi đầu ăn cơm để đứng dậy nhanh.
Mặc dù Tiếu Hàm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ
của Chu Triển Nguyên như vậy, cô cũng không tiện lên tiếng, liền ngoan
ngoãn cầm muỗng lên ăn bánh bao. Bánh bao trơn nhẵn, hòa lẫn mùi thơm
của hành lá, rất ngon. Lúc đầu Tiếu Hàm cảm thấy dạ dày có chút khó chịu,
ăn chút bánh bao sau đó cũng thấy dễ chịu hơn chút.
“Anh Triển Nguyên, cam ơn anh.” Tiếu Hàm ngượng ngùng mở miệng,
ánh mắt không dám nhìn thẳng anh, để cho anh nhìn thấy bộ dạng mình say
rượu, thật ra trong lòng Tiếu Hàm rất để ý. “Anh Triển Nguyên, có thể cho
em mượn di động của anh được không?” Tiếu Hàm lúng ta lúng túng nói.
Điện thoại di động của cô để trong túi xách, gọi điện sẽ biết túi đang ở
đâu.
Chu Triển Nguyên mặt không đổi đưa di động cho cô, tay phải cũng
không đặt đũa xuống, ánh mắt cũng không nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm
bát cơm.
Tiếu Hàm nhìn bát cháo trước mặt Chu Triển Nguyên, có chút buồn bực,
khu này bên ngoài bán cháo ngon vậy sao? Cái bộ dạng này của anh Triển
Nguyên, có phải gọi là hận không thể nuốt xuống ngay lập tức hay không?
Nhưng mà vì sao vẻ mặt của Nãi Tích lại có chút khó chịu vậy?
Hai cha con kỳ quái.
Là Diệp Dĩ Mạt nghe điện thoại, nói cô đợi lát nữa sẽ đưa túi trả lại cho
cô. Tiếu Hàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không cần làm phiền anh
Triển Nguyên, thật tốt. Cô cảm thấy bây giờ mà ra nói chuyện với anh có
chút không có ý tứ. Nhìn tâm tình của anh Triển Nguyên có vẻ không được
tốt.