Lão Lý vẫn nhiệt tình như trước, chẳng qua là thời điểm nhìn thấy tổ
hợp quỷ dị của bốn người này, khóe miệng không khỏi vặn vẹo. Không biết
cô gái bám vào người Tiếu Hàm là ai, lão Chu mặt mũi trầm tĩnh cùng một
bộ mặt ủy khuất đáng thương của cậu trai trẻ tuổi đang đứng chung một
chỗ, đây là có chuyện gì xảy ra vậy? !
Nhưng mà lão Lý cũng là một người từng trải qua sóng nhỏ gió bé, loại
chấn động này vẫn có thể trấn tĩnh được. Nhưng mà giây lát sau sắc mặt
liền bình thường, dẫn bọn họ đi vào phòng ăn lần trước.
Phương Hân vui vẻ lôi kéo Tiếu Hàm ngồi vào bên trong, vẻ mặt ủy
khuất đáng thương của Cao Thần cùng với vẻ không cảm xúc của Chu
Triển Nguyên chia ra ngồi vào bên người Phương Hân và Tiếu Hàm.
Vào lúc này Chu Triển Nguyên có chút đồng tình nhìn Cao Thần, trong
mắt bạn gái mình, người quan trọng nhất không phải là cậu ta, loại cảm giác
này, thật đúng là buồn sầu nói không nên lời.
“Tiểu Hàm, gọi thức ăn đi.” Chu Triển Nguyên đưa thực đơn cho cô, lại
thuận tay thay cô rót trà. Trà nơi này của lão Lý cũng không tệ lắm, lão Lý
là một người thông thạo về trà, lại không thích uất ức chính mình, lần trước
lúc anh tới, lão Lý lấy ra chính là loại Bích Loa Xuân* mà lão cất giấu kỹ,
cũng không biết lần này sẽ là cái gì.
(Trà Bích Loa Xuân sản xuất tại núi Động Đình ở Thái Hồ huyện Ngô
tỉnh Giang Tô. Trà ở đây có lịch sử lâu đời, nổi tiếng khắp nơi.)
Phương Hân nhìn một màn này cười, mập mờ nhìn Tiếu Hàm nháy mắt,
hai cô gái nhỏ giọng thì thầm nói với nhau, bỏ lại hai người đàn ông ở kia
giương mắt nhìn.
“Tôi nói, bạn trai cô thật là tốt, lại dịu dàng lại quan tâm, so với Cao
Thần nhà chúng tôi tốt hơn nhiều.” Phương Hân nói nhỏ bên tai Tiếu Hàm
vừa cười nói.