Tiếu Hàm đỏ mặt, Chu Triển Nguyên và Cao Thần cũng không biết đề
tài đang nói của hai cô gái là gì, Chu Triển Nguyên chỉ cho là trong phòng
này quá nóng, vội vàng bảo phục vụ điều chỉnh máy điều hòa thấp đi một
chút.
Tiếu Hàm liếc Phương Hân một cái, trên mặt nóng bừng, không thể làm
gì khác hơn là giả vờ ra dáng vẻ như rất nóng, cũng không dám chống lại
ánh mắt ân cần của Chu Triển Nguyên.
Chu Triển Nguyên nhìn một chút thấy điều hòa chỉnh đến hai mươi độ,
lại nhìn trên người Tiếu Hàm chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng, cau mày nói:
“Không thể thấp nữa, rất dễ bị cảm.”
Phương Hân ở một bên vui vẻ hài lòng thêm phiền phức: “Đúng nha,
không thể thấp nữa, nếu không là bị cảm có người sẽ đau lòng.”
Tiếu Hàm hận không che được miệng của cô ấy, hết lần này đến lần
khác Chu Triển Nguyên giống như không có việc gì, vẫn không đưa ánh
mắt từ trên người cô xuống, làm cho cô vẫn không dám có động tác mạnh
gì, không thể làm gì khác hơn là vụng trộm liếc mắt trừng cô ấy, lại làm cho
Phương Hân càng thêm cười đắc ý.
Phương Hân che miệng tựa vào người Cao Thần, cười đến ngã trái ngã
phải, còn không có ý tốt nhìn Cao Thần chớp mắt: “Anh nói bọn họ có phải
rất xứng đôi không?”
Cao Thần cũng sớm đã cảm thất không đúng, nhưng lại không thể nói
được rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Anh vẫn cho là Chu Triển Nguyên là
anh trai ruột của Tiếu Hàm, có phải một mẹ ruột hay không, hay là anh họ
linh tinh gì đó, cho nên cũng không nghĩ tới phương diện này, nhưng bây
giờ nghe Tiểu Hân nói như thế, đúng là cảm thấy rất xứng đôi, ánh mắt Chu
Triển Nguyên nhìn Tiếu Hàm, anh nói sao mà quen thuộc thế, rõ ràng giống
như anh nhìn Tiểu Hân!