KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 230

Thời gian kỳ thực trôi qua rất nhanh, nhất là thời điểm bận rộn. Kỳ thi

cuối kì được tiến hành với khí thế bừng bừng, giống như Diệp Dĩ Mạt nói,
làm giáo viên vẫn khổ sở hơn làm học trò, phải chấm nhiều bài thi như vậy,
đôi khi còn gặp được bài thi tốt, học sinh có lối suy nghĩ đôi khi có chút kì
lạ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà thân là một giáo viên tiểu học, vận khí của Tiếu Hàm tốt hơn

so với Diệp Dĩ Mạt, học sinh lớp một sẽ không nộp một bài thi cực kỳ quỷ
dị, điều này thi cô yên tâm.

Nhớ lại hôm nay phát giấy khen cho bọn nhỏ cô coi như được phóng

thích, tâm tình Tiếu Hàm vô cùng tốt. “A lô, anh Triển Nguyên.” Tiếu Hàm
nhận điện thoại, bây giờ anh Triển Nguyên gọi điện chẳng lẽ có chuyện gì
sao? Tiếu Hàm khó hiểu nghĩ.

“Tiếu Hàm à,” giọng điệu Chu Triển Nguyên nhàn nhạt, tay cầm bút lại

dùng lực: “Tối nay có rảnh không?”

Tiếu Hàm nhìn máy tính, một tay cầm điện thoại: “Vâng, hôm nay học

sinh lấy giấy khen, buổi tối không bận việc gì.”

Khóe miệng Chu Triển Nguyên khẽ nhếch, anh đã biết trước, lúc này

mới gọi điện thoại tới: “Là như vậy, Nãi Tích cũng nghỉ, hôm nay dì Chung
chuẩn bị rất nhiều món, Nãi Tích muốn mời cô giáo Tiếu cùng đến ăn cơm,
không biết cô giáo Tiếu có nể mặt không?” Trong lời nói Chu Triển Nguyên
mang theo ý cười, Tiếu Hàm nghe thấy không khỏi bật cười ra tiếng.

“Được thôi, nếu Nãi Tích đã thành tâm mời như vậy, em làm sao có thể

không nể mặt được chứ?” Tiếu Hàm tắt máy tính, bưng cặp hồ sơ cười nói:
“Anh Triển Nguyên, bây giờ em phải lên lớp, đợi tối về em sẽ qua. Vậy thì
trước như thế đã.”

Chu Triển Nguyên cúi đầu ‘Ừ’ một tiếng, đợi cô cúp máy, mới nhẹ

nhàng đặt điện thoại lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.