KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 229

Chu Triển Nguyên cúi người cọ cọ vào khuôn mặt mềm mại của con

trai, khóe miệng cong lên nói: “Đến khi Nãi Tích nghỉ hè, ba ba và cô giáo
Tiếu đưa Nãi Tích đi công viên chơi có được không?”

Tên nhóc lập tức ngẩn ra, mắt sáng long lanh trừng mắt nhìn ba ba, cái

mũi nhỏ thở hồng hộc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, Chu Triển Nguyên phản
ứng không kịp, thiếu chút nữa bị tên nhóc kia dọa bổ nhào: “Ba ba, ba
không gạt con chứ!” Vẻ mặt thằng bé kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).

Chu Triển Nguyên nhíu mày, khóe miệng cong cong: “Cô giáo Tiếu nói,

chờ cô nghỉ, con có thể đi tìm cô ấy…” Ừm, anh cũng nhân tiện cùng góp
vui.

Nãi Tích kích động ở trên giường nhảy bật lên, Chu Triển Nguyên ôm

lấy nó, thằng nhóc này kích động nhảy xuống giường như vậy, cũng không
phải chuyện đùa.

“Ba ba ba ba, ba thật tốt!” Nãi Tích nâng đôi má của ba lên, hôn một cái

vang dội thưởng cho ba ba.

Chu Triển Nguyên bật cười, thì ra nó chỉ cần cô giáo Tiếu xuất chiêu

liền có thể trị được ngay.

“Được, mấy ngày nay Nãi Tích phải ngoan, đến lúc đó cô giáo Tiếu mới

đến dẫn Nãi Tích đi chơi.” Chu Triển Nguyên đưa con trai nhét lại vào
trong chăn, nhiệt độ điều hòa có chút thấp, đợi nó ngủ thì tắt vậy. “Được,
ngoan ngoãn đi ngủ, nếu không ba ba sẽ bảo cô giáo Tiếu dẫn bạn khác đi
chơi đấy.”

Nãi Tích há miệng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn ba ba rời khỏi liền

mừng rỡ cười toe toét, khà khà, có thể cùng cô giáo Tiếu và ba ba đi công
viên chơi, nghĩ đến lại thấy thật vui. Nghỉ nghanh lên, nghỉ nhanh lên đi
~~~ từ trước tới giờ đều lo lắng ngày nghỉ ba ba chưa từng đưa Nãi Tích đi
chơi, là lần đầu tiên mong chờ ngày nghỉ đến nhanh như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.