KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 228

cũng thấy khó khăn, trẻ con khó hầu hạ không phải là chưa từng gặp qua,
nhưng khó như thế này thì đúng là hiếm gặp.

Chu Triển Nguyên hướng dì Chung cười cười: “Dì, dì đi ngủ trước đi,

hôm nay Nãi Tích ngủ cùng tôi.”

Dì Chung ‘A’ một tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười, xoay người đi vào

phòng mình.

Chu Triển Nguyên bế Nãi Tích vào phòng, cởi quần áo cho nó xong,

nhét vào trong chăn, mới yên lặng nhìn thằng bé ủy khuất đang được bọc
trong chăn: “Nãi Tích không thích bà Chung sao?”

Thằng bé yếu ớt yếu ớt gật đầu, thực ra bà Chung đối với nó rất tốt,

nhưng mà nó vẫn không thích, vẫn muốn bà Lý, muốn bà Lý làm thịt viên,
còn có bà Lý sẽ gọt táo cho nó ăn nữa.

“Nhưng mà bà Lý phải chăm sóc em trai, làm sao bây giờ?” Chu Triển

Nguyên nhẹ giọng cười nói. Nãi Tích là đứa trẻ tốt bụng, về điểm này anh
chưa bao giờ hoài nghi, tuy nhiên tính tình đôi khi còn kém, nhưng mà sửa
lại một chút là được rồi. “Em trai vẫn còn rất bé, cần bà Lý chăm sóc, Nãi
Tích để bà Lý đi chăm sóc em ấy có được hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nãi Tích vặn vẹo, qua một hồi lâu mới chịu

gật đầu: “Bà Lý vẫn nên đến chăm sóc em trai ấy đi, Nãi Tích là đứa trẻ lớn
rồi…”

Chu Triển Nguyên cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu con trai, vẻ mặt thần bí

nói: “Nãi Tích ngoan như vậy, muốn ba ba thưởng cho con cái gì nào?”

Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, từ trong chăn thò đầu ra, chớp mắt tò

mò nhìn ba ba, giống như đang nói: Muốn thưởng cho con cái gì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.