KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 226

Tiếu Hàm cực kỳ hiểu được tâm tình của Nãi Tích, trước đây cô cũng là

một người hay lưu luyến cái cũ, đối với người xa xa luôn có cảm giác sợ
hãi, mãi cho đến khi lên cấp hai, vẫn còn đang hướng nội, càng về sau này
lên trung học mới có chút tốt hơn.

“Nó còn nhỏ thôi, sợ người lạ cũng bình thường.” Tiếu Hàm nói khẽ,

“Tìm người quen với nó là được thôi.”

Chu Triển Nguyên cười khổ một tiếng, nếu anh có thời gian làm việc

này thì tốt rồi, ông nội của Nãi Tích cũng không ở đây, “Anh mà có biện
pháp cũng không cần phải đi tìm bão mẫu rồi.” Anh là một người đàn ông,
chăm sóc Nãi Tích vốn đã là có lòng nhưng không có sức, lại bận bịu đi
công tác, thời gian có thể chăm sóc con trai lại càng ít.

Tiếu Hàm mím môi, rũ mắt suy tư, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh

nói: “Chờ em nghỉ, để Nãi Tích đi theo em đi, dù sao em cũng không có
việc gì làm, nếu không còn có thể đưa đến nhà ba mẹ em ở.” Khoảng thời
gian trước ba Tiêu vừa mới về hưu, rảnh rồi nên xương cốt cũng bớt đau
nhiều, mỗi ngày gọi điện thoại đều giục cô tìm bạn trai sau đó sinh cháu
ngoại cho ông ấy chơi, bây giờ, cháu ngoại không có, lại có Nãi Tích. Cùng
chơi với nó.

Chu Triển Nguyên vừa nghe thấy lời này, mắt sáng lên, thật tốt, ha ha,

giống như đến khi muốn gặp lại chẳng tốn công sức gì.

Nãi Tích có người chăm sóc, mà anh, cũng có lý do để ở chung với cô.

Cảm ơn đã chăm sóc con trai, mời gia đình vợ tương lai ăn cơm hẳn là phải
đi? Tổng giám đốc Chu cười sáng lạn, bữa tiệc cảm ơn gì gì đó, đấy là điều
đương nhiên phải có.

Ừm, nếu đã hứa như thế, anh cũng không ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.