khuôn mặt tươi cười.
Tiếu Hàm nuốt miếng cháo xuống, gật đầu nói: “Ừ, Nãi Tích ăn bữa
sáng nhanh lên, sắp không kịp rồi.” Còn hơn mười ba mươi phút nữa, từ
chỗ này đến nhà trẻ của thằng bé, nếu trên đường may mắn, không gặp đèn
đỏ cũng phải mất mười lăm phút. Đợi lát nữa còn phải dặn dò cô giáo mấy
câu nữa, tóm lại là phải đến trước thời gian quy định.
Nãi Tích ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu ăn bữa sáng, Chu Triển Nguyên
múc nước canh vào bát của Tiếu Hàm, cười nói: “Ăn nhiều một chút.”
Tiếu Hàm mỉm cười nhìn anh gật gật đầu, đáp lại ánh mắt như tên trộm
của tên nhóc kia, không có tiền đồ lại đỏ mặt.
Vừa thấy cô giáo Tiếu nhìn qua, tên nhóc kia .. lập tức làm bộ như đang
thật sự ăn cháo, nhưng mà ánh mắt nhỏ kia tia khắp nơi có khả năng sẽ
không ngừng nghỉ?
“Được rồi, đi thôi.” Tiếu Hàm kéo túi du lịch của Nãi Tích, dắt Nãi Tích
xuống dưới lầu chờ xe. Chu Triển Nguyên đi trước lấy xe rồi.
Xem như may mắn, hiếm khi không gặp nhiều đèn đỏ. Đến cổng nhà trẻ,
đã có rất nhiều cha mẹ cùng bọn trẻ ở đó, có vài phụ huynh đang vây quanh
các giáo viên nói chuyện, không chừng cũng là xin nhờ giáo viên chú ý đặc
biệt đến con nhà mình.
Tiếu Hàm bế Nãi Tích xuống xe, Chu Triển Nguyên đi sau cầm túi du
lịch.
Nãi Tích xuống xe liền lập tức từ trong lòng cô giáo Tiếu trượt xuống,
một tay nắm ba ba, một tay nắm cô giáo Tiếu, ngẩng đầu ưỡn ngực gọi
nhóm bạn tới.