KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 296

Khóe mắt Tiếu Hàm giật giật, nhìn thằng bé hôm nay đặc biệt hưng

phấn, nhìn tình huống này xem có dị thường không?

Chu Triển Nguyên vỗ về, cười với cô, tâm tư thằng nhóc anh đã sớm

biết trước, cho tới bây giờ đưa nó đến nhà trẻ cũng chỉ có ba ba, tuy miệng
không nói, nhưng thằng bé kia kỳ thực vẫn cực kỳ hi vọng có ba mẹ cùng
đưa nó đi.

Biểu hiện hôm nay của Nãi Tích, kỳ thực cũng hợp tình hợp lý, giống

như món đồ chơi yêu thích của đứa trẻ, tóm lại chính là khẩn cấp muốn đưa
ra trước mặt bạn bè để mà khoe.

“Vương Tiểu Bàn!” Nãi Tích đi đến vài bước, bỗng nhiên lôi kéo Tiếu

Hàm chạy chậm lại, vừa chạy vừa hướng về phía một cậu bé béo nắm lấy
tóc gọi to: “Vương Tiểu Bàn! Tớ đưa mẹ tớ đến đây!”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ, mỉm cười, thật .ddlqd. đúng là trẻ con. Cậu bé mập

mạp này cô vẫn có ấn tượng, ở hiệu sách có gặp qua một lần, đúng là một
đứa trẻ đáng yêu.

“Vương Tiểu Bàn, mẹ tớ, rất xinh đẹp! Tớ đã nói mẹ tớ xinh đẹp hơn mẹ

cậu, cậu còn chưa tin ~~ hừ ~~” cuối cùng là một tiếng ‘Hừ’, thật sự là hết
nói, trong đó hàm chứa bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là hư vinh, bao
nhiêu là tâm tư, chúng ta cũng không thể biết được.

Tiếu Hàm áy náy, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh bạn nhỏ Vương

Tiểu Bàn cười cười, bên cạnh còn có một cô bé tết tóc buộc thành sừng
nháy mắt lấp lánh đang xem xét Tiếu Hàm, đầu cười ngây ngô.

Tiếu Hàm có chút xấu hổ cười cười, để Nãi Tích lôi kéo lại đám bạn của

nó gặp mặt: “Trần Hi, đây là mẹ tớ…, mẹ tớ nấu cơm rất ngon.” Ăn ngon
hơn bữa trưa của Vương Tiểu Bàn mang đến!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.