KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 320

quần áo cũng có phong cách, là hình mẫu mà bà thích. Ban đầu bà còn lo
lắng con trai tìm một người hòe hoẹt đến.

Tiếu Hàm cảm nhận được ánh mắt của chú Chu và dì Thẩm, trong lòng

bàn tay khẩn trương ra rất nhiều mồ hôi, cô không thể tưởng tượng được
dưới tình huống như vậy lại gặp được chú gì, nhưng mà cũng đáng mừng,
lần này Triển Nguyên không có vừa vào nhà liền ôm hôn cô! Nếu không thì
rất xấu hổ!

Tiếu Hàm kìm nén trái tim đập khẩn trương, dần dần khôi phục vẻ bình

tĩnh, tiến lên một bước, trên mặt mỉm cười, nhìn Chu Nghị Vinh cùng Thẩm
Phượng Trân mỉm cười nói: “Chú Chu, dì Thẩm, hai người khỏe chứ, đã lâu
không gặp hai người rồi.” Là rất lâu, không nhầm thì cũng chỉ có mười lăm
năm thôi.

Từ sau khi chú Chu xuống biển làm ăn, nhà họ Chu liền rời khỏi

Thượng Hải, mới đi mà đã hơn mười năm, từ thời còn bé Tiếu Hàm đã
không gặp lại chú Chu và dì thẩm nữa rồi. Nếu sau đó Triển Nguyên không
về phát triển sự nghiệp, sợ rằng bọn họ cũng không gặp được nhau nữa.

Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân nghe xong lời Tiếu Hàm nói,

không khỏi liếc nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc, lời này sao lại nghe
có chút kỳ quặc như vậy? Triển Nguyên đã nói qua về hai người với cô rồi
sao? Hai người lại nhìn kỹ Tiếu Hàm, càng nhìn, hình như càng quen mắt?

Có một câu nói thế này, con gái mười tám tuổi thay đổi rất nhiều. Lúc

Tiếu Hàm còn là trẻ con, mặt tròn phúng phính cực kỳ đáng yêu, mà bây
giờ Tiếu Hàm đã sớm mất đi vẻ non nớt của thiếu nữ, mặt mày đều đã nẩy
nở, một cô gái dịu dàng xinh đẹp, ở độ tuổi thanh xuân đẹp và quyến rũ
nhất. Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân thoáng cái nhận không ra về
tình cũng có thể tha thứ, dù sao đã hơn mười năm không gặp, huống chi con
gái thay đổi nhiều hơn con trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.