Chu Nghị Vinh liếc nhìn con trai một cái, tiếp tục nói: “Năm đó chuyện
của con và mẹ Nãi Tích, ta và mẹ con vẫn quyết định quá sơ sài. Đối với
tiểu Hàm, ta hi vọng con có thể suy xét rõ ràng, con thật sự muốn cùng nó
sống với nhau cả đời sao.”
Chu Triển Nguyên cau mày, ánh mắt buông xuống, nhìn không ra cảm
xúc nơi đáy mắt, nhưng hai tay vẫn nắm chặt, vẫn có thể nhìn ra giờ phút
này trong lòng anh cũng không bình tĩnh được.
Mẹ Nãi Tích… Đó là một người con gái cực kỳ cởi mở, tự tin, nhiệt
tình, là người đứng đầu trong đám người bọn anh đi du học. Thời điểm kia,
anh là phó hội trưởng hội du học sinh, mà mẹ Nãi Tích, lại là hội trưởng mỹ
nhân của hội. Đất khách quê người, mọi thứ đều khó khăn nhưng lại tràn
đầy thu hút.
Từ trung học Trần Tố Tố đã đi du học ở Mĩ, hiển nhiên trong hội bọn
anh gặp nhau như cá gặp nước. Đẹp trai tài giỏi mọi người ưa chuộng, hoạt
bát xinh đẹp mỹ nhân du học sinh, hầu như không có gì bất đồng, hai người
cực kỳ tự nhiên đi cùng nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy, bọn họ nên ở
cùng một chỗ, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy như vậy. Hết thảy đều thuận
theo tự nhiên.
Sau này có Nãi Tích, kết hôn hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Tuy tư
tưởng Trần Tố Tố cởi mở, cảm thấy làm mẹ đơn thân cũng không có gì
không tốt, dù sao loại chuyện như này ở Mĩ cũng quá mức bình thường,
nhưng Chu Triển Nguyên vẫn kiên trì quyết định kết hôn, dù sao không có
người đàn ông nào cam tâm tình nguyện nhìn con trai mình mang tiếng là
con riêng mà lớn lên, huống chi anh và Trần Tố Tố vốn là người yêu.
Sau hôn sự, hai người vẫn như cũ sống cuộc sống như thời du học, bận
rộn, khẩn trương, ngoại trừ một tờ giấy hôn thú đem hai người gắn liền lại
cùng một chỗ, còn lại sau khi sinh Nãi Tích, toàn bộ đều không có gì thay
đổi. Chủ Nhật, bọn họ cũng ít khi đi ra ngoài hẹn hò, lúc ở nhà, đều có công