giường chiếu lạnh tanh, nồi niêu cũng nguội lạnh, một người có nội tâm
mạnh mẽ như Chu Triển Nguyên cũng đã hiểu được thế nào là hiu quạnh.
Tiếu Hàm trợn mắt nhìn anh: “Anh nói với mẹ em ấy, nói với em thì có
tác dụng gì.” Ở nhà, mẹ cô luôn là bà chủ, cho dù ba cô có đồng ý rồi cũng
vô dụng. Đừng tưởng rằng cô không nhận ra, từ ngày chơi cờ với chú Chu
xong, ba cô đã làm phản, ánh mắt của ba khi nhìn Chu Triển Nguyên, rõ
ràng là ánh mắt ba vợ nhìn con rể, chọn chọn lựa lựa mãi mà vẫn không hài
lòng.
Tiếu Hàm im lặng, nhà họ toàn là người lương thiện, ba mẹ vất vả cần
cù làm việc. Qua bao vất vả lăn lộn, vậy mà về hưu rồi vẫn không quên tìm
cách mang rất nhiều phúc lợi về cho tiểu khu. Trong phòng sinh hoạt chung
cho người già ở tiểu khu, ba cô đã dâng tặng ít nhất mười bộ cờ, việc xây
dựng nhà vệ sinh chung cho khu nhà, mẹ cô lại thành cố vấn miễn phí.
Ba cô thì không cần phải nói, chỉ qua buổi trò chuyện với chú Chu, đã
sớm nhận ra hai người họ có chung quan điểm rồi. Còn mẹ già, ngoài miệng
nói không đồng ý, nhưng chẳng phải là vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ vì
một câu nói của dì Thẩm đã đến giúp đỡ đón đứa nhỏ đi. Cho nên mới nói,
Chu Triển Nguyên à, anh phải có phúc lắm mới có được ba mẹ vợ tốt như
vậy đó, thật sự khó khăn lắm mới gặp được đó.
Chu Triển Nguyên có chút không được tự nhiên sờ mũi, sao Tiếu Hàm
lại dùng ánh mắt tựa như “Anh đã bắt được một món hời lớn đấy” để nhìn
anh thế nhỉ? Thật sự rất lạ: “Nghĩ gì thế?”
Tiếu Hàm lắc đầu, nói ra vẻ đáng tiếc: “Không nghĩ gì cả, em chỉ nghĩ,
tại sao lại có người có thể có vận khí tốt như thế, có thể tìm được một bạn
gái tốt như em đây.”
Chu Triển Nguyên khẽ cười lên một tiếng, cô nhóc này, trong đầu chỉ
toàn những suy nghĩ lung tung.