KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 411

Vì thích, nên bạn thấy người ta làm gì cũng tốt đẹp; nhưng nếu bạn

không thích, cho dù người ta có làm gì đi nữa cũng không thể làm bạn cảm
động nổi.

Thì ra sự khác biệt là như vậy.

“Đúng rồi Tiểu Hàm, “ Bỗng nhiên Chu Triển Nguyên đổi thành giọng

điệu nghiêm túc: “Vé máy bay đi Hồng Kong cuối tuần này anh đã bảo thư
kí đặt rồi, Nãi Tích đã có dì Vương chăm sóc, chúng ta cũng không cần
phải lo lắng nữa, đến lúc đó hãy chơi vui một chút.” Lúc nói câu này, Chu
Triển Nguyên vẫn có chút chột dạ, ném con trai để đi chơi với vợ, hình như
có chút gì đó không đúng lắm.

Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện này, trừng mắt nhìn hỏi: “Không cần

đưa Nãi Tích đi thật sao?”

Gương mặt Chu Triển Nguyên đỏ lên, có chút bị mất tự nhiên, khụ khụ,

anh đến Hồng Kông là có kế hoạch đấy, sao có thể đem bóng đèn nhỏ theo
chứ.”Không sao, để thằng bé sống ở nhà em một chút cũng được, sẵn tiện
có em giúp đỡ anh thêm một chút.” Thật đau buồn, lại phải dựa vào nhóc
con kia để tăng thêm chút ấn tượng. Tổng quản lý Chu trước nay vẫn luôn
tự tin vậy mà lúc này cũng không khỏi thấy xấu hổ, dường như đi đến đâu,
con trai của anh vẫn luôn nổi bật hơn anh. Khụ khụ. Ăn dấm chua với con
trai thực không được tốt lắm...

“Đến nơi rồi.” Trong lúc mải nói chuyện, thì đã đến nhà trẻ. Các bạn

nhỏ đều ngồi trong phòng, chờ ba mẹ mình đến đón.

Lúc Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm đến, có rất nhiều bạn nhỏ đang

nũng nịu trong lòng ba mẹ. Đi vào, Tiếu Hàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy
ngay nhóc con nhà mình đang ngồi ở dãy ghế thứ ba. Sau chuyến đi Hạ
Môn về, đoán chừng do gió biển thổi, nên cũng đã bị đen đi khá nhiều, còn
khuôn mặt nhỏ nhắn kia vốn trước có chút thịt có phúng phính dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.