KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 412

cũng đã gầy đi không ít. Nhưng đôi mắt đen láy tròn như hai hạt châu nhỏ
kia, ngược lại đã linh động hơn rất nhiều. Giờ phút này, Nãi Tích đang túm
lấy bím tóc của Vương Tiểu Bàn ở phía trước mà đùa giỡn.

Tiếu Hàm đứng ở bên cạnh Chu Triển Nguyên, hé mở một nụ cười nhẹ

nhàng. Cậu nhóc kia hình như cũng không cảm thấy đặc biệt nhớ nhà lắm,
được chơi chung với các bạn nhỏ của mình, đoán chừng thấy rất thú vị.

“Nãi Tích...” Tiếu Hàm gọi.

Nghe thấy tiếng gọi của cô giáo Tiếu, Nãi Tích buông tóc Vương Tiểu

Bàn ra, vui mừng quay đầu lại: “Cô giáo Tiếu! Ba!”

Chu Triển Nguyên giang hai cánh tay, nhìn con trai cười nói: “Nãi Tích,

chúng ta về thôi... “

Ôm cơ thể nóng hừng hực của con trai, Chu Triển Nguyên cảm thấy một

nửa trong lòng đã được lấp đầy, thật tốt, bên trái là cô, bên phải con trai.
Thế giới của anh coi như đã hoàn chỉnh.

“Ba, bà nội nói, về sau con sẽ ở nhà bà ngoại, đúng không?” Nãi Tích

chớp chớp đôi mắt to tò mò hỏi. Tuy rằng bà nội nói bà ngoại rất thích cậu,
muốn cậu đến ở nhà bà, thế nhưng tại sao ba lại không ở chung với cậu
chứ? Bà nội nói, phải chờ đến khi nào ba ba đã kết hôn với cô giáo Tiếu đã,
từ đó hai người mới có thể được ở cùng nhau. Nhưng vì sao ba vẫn chưa
chịu kết hôn với cô Tiếu vậy nhỉ? Nếu như vậy chẳng phải mọi người sẽ có
thể được ở cùng nhau hay sao? Cậu cũng có thể được ăn cơm cô giáo Tiếu
nấu, meo meo, những đồ ăn mà cô giáo Tiếu nấu thật sự ăn rất ngon...

Bạn nhỏ Nãi Tích có rất nhiều nghi vấn, hỏi Chu Triển Nguyên đến

không chống đỡ nỗi. Con trai à, ba của con rất muốn mang cô giáo Tiếu về
nhà đấy, nhưng ba còn chưa hoàn toàn thuyết phục được phía nhà bà ngoại
con, vì vậy con ngoan, phải biểu hiện thật tốt giúp ba nhé. Ba không mong
được điểm tối đa, nhưng tốt xấu gì cũng phải đạt tiêu chuẩn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.