KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 447

mại nhà cách vách về làm con dâu rồi đấy, còn có chuyện gì có thể làm bà
vui vẻ hơn chuyện này sao? Về phần cha thì càng dễ lấy lòng. Đàn ông mà,
vốn không chú trọng những chuyện nhỏ nhặt này. Con cháu có tấm lòng là
đủ rồi, dù là cái gì thì ông cũng đều thỏa mãn.

Chu Triển Nguyên thích nhìn bộ dáng nghiêm túc, tỉ mỉ chuẩn bị quà

tặng cho người nhà anh của cô đồng thời cũng vui vẻ hưởng thụ cảm giác
được cô ỷ lại. Mỗi lần thấy cái gì thì Tiếu Hàm đều không tự chủ xoay
người hỏi ý kiến của anh. Nhìn cô khẽ nhíu mày, dáng vẻ phân vân thì Chu
Triển Nguyên cảm thấy mình giống như được một sòng suối ấm áp bao
quanh. Anh vươn tay nắm lấy tay cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, muốn
cứ như vậy mãi mãi.

Lúc từ Hồng Kông trở lại thì Vương Lang Phương và Tiếu Kiến đã dẫn

theo Nãi Tích đến sân bay đón bọn họ.

Khi Vương Lan Phương nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay con

gái thì cũng chỉ liếc qua rồi không nói gì cả. Có cái gì tốt để nói đây, con
gái đã lớn, có thể tự làm chủ chuyện của mình nên phận làm mẹ như bà chỉ
cần đứng ở phía sau giúp đỡ là được. Sau này bà sẽ giúp đỡ chăm sóc Nãi
Tích, chờ đến khi Tiểu Hàm sinh em bé mà cần bà giúp đỡ thì bà sẽ giúp
một tay nếu không muốn bà giúp thì bà cũng vui vẻ thanh nhàn, không có gì
không tốt cả.

Về đến nhà, sau khi mọi người ăn một bữa cơm tối rất là phong phú thì

Tiếu Hàm liền bị Nãi Tích lôi kéo đi xem truyện tranh còn Chu Triển
Nguyên lại theo chân cha vợ tương lai vào phòng sách “đánh cờ.”

“Triển Nguyên.” Tiếu Kiến để con cờ xuống, ngẩng đầu lên: “Chú và dì

Vương của con chỉ có một đứa con gái là Tiểu Hàm, con cũng biết chúng ta
yêu thương con bé đến cỡ nào. Sau này chú giao con bé lại cho con.” Giọng
Tiếu Kiến nhàn nhạt nhưng trọng lượng lại không nhẹ. Đây là lời dặn dò
trịnh trọng nhất của một người làm cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.