Cô vừa cất lời, mấy đứa trẻ kia đều ngẩng đầu lên, ánh mắt mở to căng
tròn tò mò nhìn cô.
Một đứa trẻ mập mạp trong số đó, một cái bím tóc buộc sau đầu, bộ
dạng khá là vui vẻ, nháy mắt ngạc nhiên nhìn Nãi Tích nói: “ Bạn học Chu,
đây là mẹ bạn sao? Mẹ bạn thật xinh đẹp ~”
Nó vừa nói như vậy, một vài cô bé bên cạnh cũng bắt đầu ríu rít: “Bạn
học Chu, mẹ bạn còn trẻ tuổi hơn mẹ mình nha ~~”
“Đúng vậy, đúng vậy, về sau chúng ta sẽ không nói bạn không có mẹ
nữa ~~”
“Bạn học Chu, liên hoan Lục Nhất để mẹ bạn cùng đi đi ~~”
Mấy đứa trẻ hăng hái ríu rít, chỉ có Nãi Tích cúi thấp đầu không nói một
câu.
Nếu Tiếu Hàm không tinh mắt, thấy nó nắm chặt bàn tay nhỏ, sợ là cô
cũng nghĩ đứa bé này thật sự không để ý chuyện này, trong lòng nổi lên lo
lắng.
Đang định mở miệng, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi đến bên
cạnh, nhìn Tiếu Hàm cười lịch sự, sau đó kéo con gái, nói: “Chúng ta về
trước thôi, lại đây, chào tạm biệt dì cùng các bạn đi.”
Con bé có chút lưu luyến không muốn rời tạm biệt mọi người, đi theo
mẹ ra khỏi nhà sách.
Tiếu Hàm cũng kéo tay Nãi Tích, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh
như băng của nó, cười nhìn bọn nhỏ nói: “Các bạn nhỏ, các con là bạn học
của Nãi Tích sao?”